Bí Thư Trùng Sinh

Trưởng phòng Lô bị chủ tịch Thành gọi là Tiểu Lô, thế nhưng trên mặt lại nở nụ cười sáng lạn, hắn cung kính nói: - Chủ tịch Thành, tôi bị con quấn lấy không thể đi đâu được, thế nên đành phải đưa con đến đây chơi.

- À, công tác bề bộn cũng nên bỏ thời gian đi chơi với con cái, cũng xem như tận tâm. Hôm nay cậu không cần trực ban, cậu cũng nên đi làm gì thì làm, không cần ở lại đây với tôi.

Trưởng phòng Lô lúc này xem như đạt được mục đích của mình, hắn nhanh chóng đi về phía vợ con của mình. Đúng lúc này ánh mắt chủ tịch Thành nhanh chóng nhìn về phía vợ con của trưởng phòng Lỗ.

- Tiểu Lô, kia là người nhà của cậu sao? Chủ tịch Thành kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó nhanh chóng che giấu vẻ khiếp sợ. Hắn là phó chủ tịch thành phố, hắn căn bản là người có kinh nghiệm phong phú ở phương diện này.

Trưởng phòng Lô vừa mới xoay người, hắn chợt bị gọi lại bởi lời nói của chủ tịch Thành, cũng vội vàng nhìn theo tay chỉ của lãnh đạo. Hắn không biết chủ tịch nghĩ đến điều gì, thế là lên tiếng chặn lời: - Vâng, chủ tịch Thành, đó là người nhà của tôi.

Chủ tịch Thành lúc này nhìn trưởng phòng Lô với ánh mắt không giống dĩ vãng, hắn dùng giọng ôn hòa nói: - Tiểu Lô, nhà cậu đi mấy người thế?

Trưởng phòng Lô có chút sững sốt, sau đó mới nói: - Hai nhà chúng tôi có sáu miệng ăn.

Trưởng phòng Lô nói làm cho chủ tịch Thành càng khẳng định suy đoán của mình, hắn trầm ngâm một lát rồi khẽ nói: - Tiểu Lô, hôm nay cũng sắp kiểm tra xong, các cậu có lẽ vui chơi cũng mệt rồi, không bằng cùng tôi đi uống trà nhé?

Trưởng phòng Lô thật sự giống như không tin vào lỗ tai của mình, hắn là người lăn lộn trong cơ quan nhiều năm, căn bản xưa nay luôn giỏi vuốt mông ngựa lãnh đạo, đồng thời cũng nhận được nhiều vinh dự. Nhưng trước nay hắn còn chưa từng được vị lãnh đạo nào chủ động mời đi uống trà dùng cơm, hơn nữa người mở lời là chủ tịch Thành, giọng nói của lãnh đạo còn mang theo vài phần nịnh nọt.

Chủ tịch Thành sao lại nịnh nọt mình? Không phải là lãnh đạo đã nhìn thấy ưu điểm của mình rồi chứ? Nếu là như vậy không phải tương lai của mình sau này càng thêm tươi sáng sao? Trưởng phòng Lô nghĩ vậy mà cảm thấy cực kỳ hưng phấn, hắn gật đầu như gà mổ thóc: - Chủ tịch Thành, tôi thật sự có thời gian, khi nào ngài xong thì tôi sẽ ở đây đợi ngài.

- Ha ha ha, Tiểu Lô rất tốt... Chủ tịch Thành nở nụ cười cởi mở rồi gật đầu nói.

Vì không muốn để cho chủ tịch Thành chờ lâu, thế cho nên trưởng phòng Lô nhanh chóng đi về phía vợ con của mình. Hắn nhìn thoáng qua Tưởng Vị Minh, sau đó mừng rỡ nói với vợ con: - Tiểu Quyên, chủ tịch Thành mời nhà chúng ta đi uống trà.

Tưởng Vị Minh nghe thấy những lời này thì càng thêm kính nể trưởng phòng Lô, hắn dùng giọng nịnh nọt nói: - Trưởng phòng Lô, chủ tịch Thành tuy bình dị gần gũi nhưng rất ít khi đi dùng trà với thuộc hạ, xem ra không lâu sau vận may của trưởng phòng lại đến rồi.

Trưởng phòng Lô khoát tay với lời nói nịnh nọt của Tưởng Vị Minh, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ. Hắn thật sự không muốn cho đối phương cùng đi với mình uống trà với chủ tịch Thành, nhưng chủ tịch Thành đã nói đến sáu người, thế nên hắn không thể không làm như vậy. Hắn đành phải nói với Tưởng Vị Minh: - Tôi cũng không rõ, đây là cơ hội khó có được, anh đi cùng luôn đi.

Trưởng phòng Lô nói làm cho Tưởng Vị Minh cảm thấy giống như nghe được tiếng trời, hắn nhanh chóng đi theo trưởng phòng Lô về phía phòng trà.

Đoàn người trưởng phòng Lô đi đến cửa phòng trà thì ngây cả người, chủ tịch Thành cao cao tại thượng lại đang chờ bọn họ ở cửa quán. Chủ tịch Thành bình dị gần gũi như vậy sao? Trưởng phòng Lô nhanh chóng tiến lên nghênh đón chủ tịch Thành, thế nhưng khi hắn tiến lên thì thấy chủ tịch Thành không nhìn hắn, lại nhìn về phía sau lưng mình, chẳng lẽ chủ tịch Thành đang nhìn Tưởng Vị Minh?

Saukhi nhìn thấy Vương Tử Quân thì trái tim của Thành Nhạc giống như đang nổi trống, hắn thậm chí muốn gọi ngay viên giám đốc khu vui chơi đến dặn dò một chút, nhất định phải làm cho gia đình Vương Tử Quân vui chơi thoải mái, thế nhưng lại sợ gia đình Vương Tử Quân biết rõ mà sinh ra phản cảm nên thôi. Hắn nóng lòng kích động và cảm thấy khó chịu khi đứng chờ ngoài cửa quán trà, căn bản chờ trưởng phòng Lô đưa người đến.

Nhưng Tiểu Lô đưa người nào đến? Đây không phải là một nhân viên của ủy ban nhân dân thành phố sao? Thành Nhạc tỏ ra cực kỳ thất vọng, hắn trừng mắt nhìn trưởng phòng Lô. Vốn hắn nghĩ rằng muốn tranh thủ tăng tiến quan hệ với trưởng phòng lô, nhưng bây giờ xem ra là mò mẫm vô công.

Trưởng phòng Lô nào biết Thành Nhạc có tâm lý biến đổi như vậy, hắn nhìn gương mặt có chút khó coi của chủ tịch Thành, lại càng kính sợ hơn: - Chủ tịch Thành, đây là Tiểu Tưởng của ban giải quyết vấn đề trọng điểm khối văn phòng ủy ban nhân dân thành phố.

Nhưng trưởng phòng Lỗ giới thiệu xong cũng không có được gương mặt tốt đẹp của chủ tịch Thành, mà Thành Nhạc dùng giọng kỳ quái hỏi: - Tiểu Lô, không phải sáu người các cậu cùng đi chơi sao?

Trưởng phòng Lô chợt sững sờ, hắn không rõ chủ tịch Thành có ý gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: - Chủ tịch Thành, thật sự là sáu người chúng tôi.

Thành Nhạc lúc này cũng không còn hứng thú trò chuyện cùng trưởng phòng Lô, thầm nghĩ hôm nay sao mình ngu xuẩn như vậy, với thân phận của trưởng phòng Vương, sao cần phải đến nơi này? Hắn nghĩ rằng mình đã nhìn lầm người, sau đó khoát tay áo nói với trưởng phòng Lô: - Các người cứ vào uống trà trước đi, tôi còn có chút chuyện phải đi trước.

Trưởng phòng Lô tràn đầy nhiệt tình thế nhưng nhanh chóng bị lời nói của chủ tịch Thành làm cho mất hết cảm xúc. Chủ tịch Thành vừa rồi còn cười tủm tỉm, vì sao bây giờ tâm tình lại giảm sút như vậy? Vô tình trong lòng hắn tràn đầy ý nghĩ về điều này.

Trưởng phòng Lô không thể không quan tâm, vì sự việc hôm nay đối với người thường thì biết đâu là chuyện nhỏ, thậm chí căn bản không có khả năng sinh ra kết quả gì không hay. Nhưng hôm nay sau khi hắn gặp mặt Thành Nhạc, đối phương là lãnh đạo trực tiếp của hắn, là phó chủ tịch chủ quản, tình huống lúc này làm hắn cảm thấy khó thở. Người xưa có câu gần vua như gần cọp, cũng vì những tin tức không hay dễ phát sinh hiểu lầm, nếu hiểu lầm phát sinh thì căn bản làm cho người ta không có cơ hội giải thích. Nếu có lỗi lầm gì xảy ra, như vậy con đường làm quan sẽ cực kỳ nguy hiểm, ý nghĩa của nó chính là như vậy.

Tưởng Vị Minh càng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn trưởng phòng Lô, trước đó hắn cực kỳ căng thẳng nghĩ làm sao lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo, nhưng khi thấy tình hình vào lúc này thì căn bản là há hốc mồm, vì chủ tịch Thành căn bản không quan tâm đến phản ứng của hắn.

Khi hai người đang cực kỳ ảo não thì nghe thấy ngoài cổng quán trà vang lên âm thanh trong trẻo: - Bố, con không thích uống trà, con thích ăn kem ly, bố dã đồng ý rồi, không cho phép nuốt lời.

Khi âm thanh này vang lên, một cậu bé mặc tây trang quệt miệng đi vào, cặp cha mẹ trẻ tuổi đi theo sau, gương mặt treo nụ cười sủng nịnh.

Thành Nhạc đang chuẩn bị đi ra ngoài, chợt thấy tình cảnh như vậy thì ngây cả người, hắn xác định mình căn bản không nhìn lầm, thế nên hưng phấn đi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui