Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân mở cổng, lúc này vườn rau đã không còn, tuy khoảng sân vẫn được quét dọn sạch sẽ thế nhưng vì đã lâu không có ai ở nên bên trong rất lạnh lùng cô độc. Vương Tử Quân dùng khóa mở cửa nhà, quét dọn nhà cửa. Sau đó hắn dùng chiếc ấm nước điện của ông cụ để nấu nước sôi, lại lẳng lặng nằm trên chiếc ghế của chủ nhân đã mất, khẽ lắc lư cơ thể.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên căn bản phá vỡ không gian yên tĩnh của Vương Tử Quân. Hắn nhìn thoáng qua điện thoại, người gọi điện thoại đến là Nhị thúc Vương Giải Phóng, hắn có chút chần chờ, sau đó nghe máy.

- Tử Quân, cháu đang ở đâu vậy? Chú nghe bố cháu nói cháu đến Giang Thị phải không? Sau khi nối thông điện thoại thì Nhị thúc Vương Giải Phóng dùng giọng thân mật nói. Sau sự việc phát sinh sau đám tang của Vương lão gia tử, thái độ của Vương Giải Phóng với Vương Tử Quân đã hoàn toàn biến đổi, lời nói vừa thân mật vừa có chút cung kính.

Vương Tử Quân căn bản cảm thấy có chút đau lòng vì biến đổi của chú mình, nhưng cũng không thể không tiếp nhận một sự thật, đó chính là người trong quan trường dù thế nào cũng sinh ra căn bệnh như vậy, đó là nói chuyện theo cấp bậc và địa vị. Biết đâu biến đổi của Nhị thúc là hợp tình hợp lý? Cho dù Vương Tử Quân cảm thấy không thích, thế nhưng hắn chỉ có thể chủ động tiếp nhận, vì thế hắn cười nói với Nhị thúc; - Nhị thúc, cháu đang nghỉ ngơi trong nhà ông nội, chiều nay sẽ quay về Nam Giang.

- Nhà ông cụ đã lâu không có người ở, khá lạnh, nếu không thì chú phái người đến lắp đặt điều hòa nhé? Khi Vương lão gia tử còn sống thì căn bản không thích các dụng cụ điện như điều hòa ngoài chiếc ấm điện trong nhà, thế cho nên nhà cửa có vài phần lạnh lẽo.

Lắp đặt máy điều hòa đối với Vương Giải Phóng căn bản chỉ là một câu nói mà thôi, nhưng Vương Tử Quân căn bản không muốn có người đến quấy rầy sự yên tĩnh của mình, thế nên nhanh chóng từ chối: - Nhị thúc, hay là khỏi đi, cháu cũng không ở được lâu trong nhà ông, sẽ nhanh chóng quay về mà thôi.

Vương Giải Phóng giống như hiểu bây giờ lắp điều hòa trong nhà bố mình thì có vẻ làm phiền Vương Tử Quân, thế nên đành thôi. Nhưng lão lại càng không khách khí: - Tử Quân, chú còn có chút chuyện, căn bản là khó dứt ra. Nếu không thì thế này đi, đến trưa chú phái người đến đón cháu, chúng ta đến nhà cô cô của cháu dùng cơm gia đình được không?

Ăn cơm với gia đình cô cô cũng là một tính toán của Vương Tử Quân trước khi đến Giang Thị, lúc này Nhị thúc chủ động nói ra, thế nên hắn căn bản là sảng khoái đồng ý.

- Chú sẽ gọi điện thoại cho em cháu quay về, cả nhà chúng ta đoàn tụ một chút. Bố của cháu đang công tác ở thủ đô, thế cho nên bây giờ gia đình chúng ta đoàn tụ với nhau cũng không dễ dàng gì. Chú vốn nghĩ định về thủ đô ăn tết với bố cháu, thế nhưng bố cháu không cho, cảm thấy bây giờ an phận sẽ ổn hơn. Vương Giải Phóng nói, căn bản tràn đầy vẻ thân cận với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của bố mình, hắn cười cười nói: - Nhị thúc, bây giờ là thời điểm mấu chốt, tốt nhất không nên quá rêu rao.

Vương Giải Phóng càng nghe càng cảm thấy mẫn cảm, lão chần chờ một lát rồi không nhịn được hỏi: - Tử Quân, bí thư Lâm bên kia có phải đã xác định rồi không?

- À, bây giờ còn đang chờ họp. Vương Tử Quân cũng không che giấu, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói: - Đợi sang năm gia đình chúng ta sẽ có một cái tết đoàn viên.

- Điều này là hoàn toàn khẳng định.

Sau khi nghe lời khẳng định của Vương Tử Quân thì cảm thấy rất hưng phấn, lão nói vài lời yêu cầu Vương Tử Quân giữ ấm, sau đó cúp điện thoại mà vẫn còn chưa thỏa mãn.

Vương Tử Quân căn bản biết rõ Vương Giải Phóng nghĩ đến điều gì, nhưng những thứ này chỉ để trong lòng. Hơn nữa nhân tâm là như thế, mình không cần yêu cầu Nhị thúc quá nhiều.

Vương Tử Quân uống một ngụm trà, hương vị đắng chát làm hắn thầm kêu khổ, nhưng đồng thời hắn cũng rất hưởng thụ. Khi hắn đang hưởng thụ vẻ thanh nhàn, một gióng nói trong trẻo trẻ thơ chợt truyền đến từ ngoài cửa: - Chú, sao hoa bên trong lại chết hết rồi?

Cô gái nhỏ mặc áo lông màu hồng, đỉnh đầu có một cái bím tóc, gương mặt hình cầu nhỏ nhắn trong suốt. Lúc này căn nhà tịch mịch giống như bừng bừng sức sống vì một sinh mệnh nhỏ nhắn xuất hiện.

Vương Tử Quân nhìn cô gái nhỏ mà không tự chủ được sinh ra một xúc động, loại xúc động này khó thể nào miêu tả được, căn bản là tràn đầy tim phổi.

Vương Tử Quân nhìn cô bé mãi mà không nói một câu. Mặc dù hắn không biết cô bé này vì sao lại xuất hiện trong nhà của ông nội vào lúc này, thế nhưng giống như hắn lại bị cô bé nắm bắt lấy quả tim của mình.

- Chú, hoa này sao lại trở nên như vậy? Cô bé trừng mắt rất lớn dùng ánh mắt khờ dại nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân lúc này mới tỉnh táo lại từ trong cảm xúc khó hiểu của mình, hắn khẽ đi đến bên cạnh cô bé, sau đó ngồi xổm xuống nói: - Bây giờ là mùa đông, thời tiết lạnh hơn, hoa phải ngủ đông. Đợi đến mùa xuân thì nàng hoa sẽ được đánh thức.

- À! Cô bé chợt gật gật đầu, bộ dạng rất đáng yêu.

Vương Tử Quân thấy cô bé này không khác biệt gì nhiều so với Tiểu Điềm Đậu nhà mình, hắn khẽ hỏi: - Cháu gái, sao cháu lại chạy đến đây một mình, bố mẹ cháu đâu?

- Dì có chút việc bận, thế nên cháu đến đây chơi. Cô gái nhỏ nhìn Vương Tử Quân, hai bàn tay chợt đan vào với nhau giống như một người lớn.

Vương Tử Quân có chút sững sốt, sau đó hắn cười nói: - Cháu gái, cháu cũng không được chạy đi lung tung, nếu không mẹ sẽ sốt ruột, nói cho chú biết nhà cháu ở chỗ nào, chú sẽ đưa cháu về nhà.

Vương Tử Quân nói rồi đưa tay ra đỡ lấy cô bé, cô bé có chút chần chờ, sau đó tiến lên nắm lấy bàn tay của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nắm bắt bàn tay nhỏ của cô bé, hắn cực kỳ chú ý, chỉ sợ dùng sức thì sẽ tổn thương một đóa hoa đẹp của thế gian. Cô bé đi cùng Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy ấm áp hơn.

- Cháu có thể cho chú biết tên không? Vương Tử Quân đi về phía trước, hắn khẽ hỏi cô bé.

- Cháu tên là Tái Tái. Cô bé nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng trẻ thơ nói.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị hỏi xem cha mẹ cô bé là ai, chợt nghe thấy có người ở bên ngoài hô lớn: - Tái Tái, cháu đang ở đâu thế? Dì không thấy cháu!

Cô bé nghe thấy người gọi mình thì có chút gấp gáp, nó buông tay Vương Tử Quân rồi bỏ chạy, nhưng khi chạy được vài bước thì dừng lại nhìn Vương Tử Quân: - Chú, Tái Tái không thể đi chơi với chú, chú về nhà đi, nếu không sẽ gặp phải sói đấy.

Vương Tử Quân không khỏi nở nụ cười, hắn tiến lên đuổi kịp cô bé, sau đó ôm nàng lến: - Để chú tiễn Tái Tái được không? Chú ở một mình cũng rất buồn.

Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà, hắn thấy một cô gái hơn hai mươi tuổi đang cuống quýt đi tìm khắp nơi. Lúc này Tái Tái ghé sát bên tai Vương Tử Quân nói: - Chú, mau đặt Tái Tái xuống, nếu không dì nhìn thấy sẽ chọc cháu đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui