Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân đối mặt với sự cường thế đột nhiên của mẹ, hắn đành nở nụ cười bất đắc dĩ, phải thu vào bộ quần áo này. Khi hắn thầm nghĩ nên đặt bộ đồ này dưới đám vali, đột nhiên điện thoại vang lên.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, là một số điện thoại mã vùng ở thủ đô, nhưng hắn không có ấn tượng gì với nó. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó trực tiếp cúp máy, sau khi cúp máy thì số điện thoại kia không tiếp tục gọi đến.

Triệu Tuyết Hoa mua một đống lớn đồ tết, bà cảm thấy rất mỹ mãn, sau đó mới thỏa mãn đưa cả nhà Vương Tử Quân rời khỏi khu thương mại. Vương Tử Quân nhìn từng vật phẩm được đưa lên xe, thầm nghĩ không biết từ khi nào thì mẹ mình có sở thích thế này.

Gió lạnh thấu xương làm cho bầu không khí thủ đô có hơi lạnh, vì tình hình giao thông có vấn đề thế nên cuối cùng Mạc Tiểu Bắc được làm tài xế. Đoạn đường phải mất hơn hai mươi phút thời gian mới có thể về nhà, bây giờ xe trong tay Mạc Tiểu Bắc, căn bản chỉ mất mười lăm phút mà thôi.

Nhà của Vương Quang Vinh ở trong một khu dân cư khá cũ, tuy đã trải qua không ít mưa gió thế nhưng nơi đây có khí thế khá bất phàm. Là một căn nhà hai tầng, trong vườn dù không có hoa thế nhưng bốn mùa cây lá vẫn làm cho không gian bừng bừng sức sống.

Khi nhóm người Vương Tử Quân xuống xe, một chiếc xe dừng ngoài cổng chợt mở cửa, một cặp nam nữ trung niên đi xuống. Người đàn ông trung niên đi đầu nhanh chóng tiến lên tiếp cận Vương Tử Quân, sau đó vươn tay ra nói: - Trưởng phòng Vương, để tôi cầm giúp cho.

Vương Tử Quân nhìn người đàn ông trung niên kia, nghĩ xem đối phương là ai, hắn có hơi chần chờ, ngay sau đó đưa hàng trong tay cho đối phương, lại nói: - Thư ký trưởng Trần, anh còn chưa về thành phố Đông Hồng sao?

Người đàn ông trung niên được Vương Tử Quân gọi là thư ký trưởng Trần cũng chính là chủ nhiệm Trần Hạo Mẫn của khu thường trú tỉnh Nam Giang ở thủ đô. Xét theo chức vụ thì người này là một trong các vị phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Nam Giang, trước kia khi Vương Tử Quân về thủ đô họp thì thường đến nhận phòng ở khu thường trú tỉnh Nam Giang, căn bản có tiếp xúc với người này.

Trần Hạo Mẫn vừa giúp đỡ vận chuyển hàng tết cho Vương Tử Quân vừa cười nói: - Trưởng phòng Vương, con tôi đi học ở thủ đô, tết cũng không muốn quay về. Thế là tôi nói vợ đến đây, chuẩn bị để gia đình ăn tết ở thủ đô.

Vương Tử Quân cười cười không nói gì thêm, người phụ nữ đi với Trần Hạo Mẫn cũng nhanh chóng nhận lấy đồ từ trong tay Triệu Tuyết Hoa.

Trần Hạo Mẫn đến nhà Vương Quang Vinh hơn hai mươi phút, hắn báo cáo một vài công tác của khu thường trú tỉnh Nam Giang ở thủ đô cho Vương Tử Quân, sau đó biếu chút quà tết, cuối cùng mới cười nói: - Trưởng phòng, những ngày nay tôi ở thủ đô, nếu ngài có gì cần thì cứ gọi điện thoại, tôi sẽ đến ngay.

Vương Tử Quân tuy khôngn dùng đến Trần Hạo Mẫn, thế nhưng người ta đã tỏ thái độ, hắn vẫn phải khuyến khích hai câu. Trần Hạo Mẫn thấy mục đích của mình đã đạt được, thế là nở nụ cười nó lời cáo từ với Vương Tử Quân.

Triệu Tuyết Hoa cởi áo khoác dày cho Tiểu Bảo Nhi, sau đó để cho Tiểu Bảo Nhi đi xem tivi, bà nhìn quà tết rồi nói: - Tử Quân, có đôi khi mẹ thấy con không như lúc này thì hay hơn, con xem này, tết nhất gia đình cũng khó mà yên ổn được.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của mẹ rồi cười cười nói: - Được rồi mẹ, đây là tâm ý của khu thường trú tỉnh Nam Giang, bọn họ biết con ở thủ đô, nếu như không đến thì sợ con quay về sẽ làm khó người ta.

Triệu Tuyết Hoa cười nói: - Cũng tốt, mẹ thấy trong này có vài thứ tốt, cũng xem như cho Tiểu Bảo Nhi nhà ta được ăn ngon.

Khi hai người trò chuyện với nhau thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Vương Tử Quân lập tức đứng lên đi mở cửa. Nhưng khi hắn thấy người đến, trong lòng chợt sững sờ, vì người đến làm hắn cảm thấy không ngờ.

Đó chính là chủ tịch thành phố Ô Phổ, là Mạnh Chí Đạo. Người này sao lại chạy đến đây? Vương Tử Quân còn đang kinh ngạc thì Mạnh Chí Đạo đã cười nói: - Trưởng phòng Vương, tôi hứa đến thủ đô thăm con, hôm nay có gọi điện thoại cho Giang Vĩ biết ngài đang ở thủ đô, thế cho nên mới đến thăm.

Vương Tử Quân nghe Mạnh Chí Đạo nói có vẻ thoải mái, thế nhưng hắn hiểu có chuyện gì xảy ra. Mạnh Chí Đạo này có lẽ chạy từ thành phố Ô Phổ đến đây. Mặc dù hắn không thích chút lễ tiết này, thế nhưng hắn vẫn nhẫn nại che giấu cảm giác mất hứng trong lòng.

- Chí Đạo, gần đây công tác thế nào? Sau khi Mạnh Chí Đạo ngồi xuống thì Vương Tử Quân mở lời hàn huyên.

Mạnh Chí Đạo nói đến một vài hạng mục công tác của mình, nhưng trọng điểm nhất chính là gần đây hắn đi theo đoàn ra nước ngoài học tập kinh nghiệm, thế nên mới đến trễ như vậy. Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời nói của Mạnh Chí Đạo, đó chính là khoảng thời gian qua quá bận, thế cho nên không kịp đến nhà Vương Tử Quân ở Nam Giang, bây giờ phải chạy đến đây.

Tuy Vương Tử Quân không muốn nghe lời giải thích của Mạnh Chí Đạo, thế nhưng hắn căn bản cũng không muốn làm cho đối phương lo lắng. Hắn cười nói chuyện với Mạnh Chí Đạo một lúc, sau đó cũng muốn giữ Mạnh Chí Đạo ở lại dùng cơm.

Mạnh Chí Đạo là người có ánh mắt tinh anh, hắn biết rõ lúc này tuyệt đối không nên ở lại. Dù sao thì tết nhất cũng là lúc gia đình đoàn viên, mình chen vào cũng không hay.

Sau khi để lại vài món đặc sản của thành phố Ô Phổ, Mạnh Chí Đạo nói lời cáo từ. Vương Tử Quân tiễn chân Mạnh Chí Đạo đến cửa, sau đó mới bất đắc dĩ quay vào nhà. Dù hắn mất hứng với hành vi của Mạnh Chí Đạo, thế nhưng hắn hiểu ý của đối phương, đó chính là dùng hành động này để nói rõ đứng chung một thuyền với mình.

Vương Tử Quân về đến nhà, hắn nhìn đống đặc sản chồng chất, thế là nói với Triệu Tuyết Hoa ở bên cạnh: - Mẹ, hoa quả của thành phố Ô Phổ rất ngon, mẹ nên rửa đi vài quả, chúng ta sẽ ăn tráng miệng.

Trì Hoa Trục mở thùng hoa quả được gói ghém đẹp đẽ ra, sau đó dùng giọng tùy ý nói: - Những món hoa quả này căn bản là ngon hơn bán bên ngoài, chúng ta nếm thử một chút, nếu thật sự ăn ngon thì đưa đến bí thư bí thư Lâm. Dĩnh Nhi đã quay về, con bé nhận nuôi một đứa bé, vừa vặn có thể nếm hoa quả tươi từ Nam Giang.

Lâm Dĩnh Nhi? Nhận nuôi một đứa bé? Vương Tử Quân vốn đang suy nghĩ về công tác ở Nam Giang, bây giờ tâm tình bị chặt ngang. Tuy hắn biết Lâm Dĩnh Nhi đã quay lại, thế nhưng hắn cố gắng lãng tránh, chẳng qua trong lòng cảm thấy bị xiết chặt.

Bầu không khí tối giao thừa rất vui vẻ, pháo hoa bay đầy trời, không gian giống như bừng sáng. Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc dùng sửi cảo trong nhà Vương Quang Vinh, sau đó đi xe ô tô về phía Mạc gia.

Tuy tuổi thọ của Mạc lão gia tử càng lúc càng lớn thế gia đìnhh họp mặt cuối năm cũng không bị trì hoãn. Trước khi nhà Vương Tử Quân đến nơi, Vương lão gia tử có gọi điện thoại đến, nói là tối nay cả nhà Vương Tử Quân phải đến dùng cơm.

- Tiểu Bảo Nhi, đến bên kia nhất định phải chúc tết ông, có biết không? Vương Tử Quân ngồi ở hàng ghế phía sau khẽ dặn dò Tiểu Bảo Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui