Bí Thư Trùng Sinh

- Giám đốc Lưu chọn nhiều biện pháp, đặc biệt là ở phương diện đầu tư sản xuất loại xe mới, càng đầu tư nhiều nhân lực vật lực...Vì để sớm cho loại xe hơi này ra thị trường trong thời gian sớm nhất, thậm chí giám đốc Lưu và nhóm nhân viên kỹ thuật còn không được nghỉ ngơi trong dịp tết.

Hỗ Hải Cường nghĩ đến tình huống Lưu Thành Lâm ăn tết trong xí nghiệp, không thể nào không hết lòng vì công việc, căn bản là hao tâm tổn trí thế nhưng lại bị người ta đến điều tra. Hắn thầm cảm thấy khó chịu, thế là không nhịn được phải nói lời kêu oan cho Lưu Thành Lâm.

- Chủ nhiệm Hỗ, chiếc xe gia đình mới được sản xuất là ý chỉ của giám đốc Lưu sao? Thẩm Tiềm Thiết phá vỡ bầu không khí trầm mặc, hắn chợt mở miệng hỏi.

Hỗ Hải Cường căn bản tràn đầy tôn trọng Thẩm Tiềm Thiết, khi thấy đối phương lên tiếng thì dùng giọng chú ý hỏi: - Thư ký trưởng Thẩm, giám đốc Lưu là người nói ra phương án thiết kế và sản xuất loại xe gia đình này.

- Các vị lãnh đạo trong xí nghiệp có phải đều thừa nhận phương án này không?

- Giám đốc Tần và vài vị lãnh đạo có cho ra vài nghi vấn. Hỗ Hải Cường suy nghĩ giây lát rồi cho ra đáp án chi tiết.

- Như vậy dựa theo lời nói của anh, đó chính là sự kiện này Lưu Thành Lâm căn bản không tiến hành hội chuẩn khoa học mà trực tiếp quyết định thiết kế xây dựng kiểu xe này phải không? Lúc này giọng điệu của nhân viên công tác chợt trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Hỗ Hải Cường chợt sững sờ, hắn không ngờ mình vừa nói như vậy lại làm cho sự việc thêm phức tạp, thế là hắn vội vàng nói: - Chuyện này căn bản đã có trải qua luận chứng.

- Đồng chí Hỗ Hải Cường, anh là một cán bộ trung tầng trong đơn vị, anh nên phụ trách với từng câu nói của mình, sao có thể lật lọng được? Nhân viên công tác trẻ tuổi lên tiếng có chút bất mãn.

- Tôi tất nhiên có trách nhiệm với lời nói của mình, chuyện này đã được trải qua luận chứng. Hỗ Hải Cường ý thức được vấn đề của buổi nói chuyện lần này, thế nên thái độ cũng dần trở nên cứng rắn.

- Anh nói đã có luận chứng, như vậy luận chứng ấy ở đâu? Nếu như không có, như vậy rõ ràng là nói bậy bạ. Nhân viên công tác trừng mắt rồi nói tiếp: - Chúng tôi đã trò chuyện với phần lớn cán bộ trong nhà máy, tất cả mọi người đều nói lần này Lưu Thành Lâm căn bản là chuyên quyền độc đoán, căn bản không nghe những ý kiến bất đồng. Vì sao anh lại dám nói sự kiện lần này trải qua luận chứng khoa học rõ ràng được?

- Đồng thời trong số những chuyên gia đi theo đoàn điều tra căn bản có vài người trong ngành sản xuất xe hơi, theo ý kiến của chuyên gia, loại xe hơi mới của công ty các anh căn bản cũng không có tương lai khi cho ra thị trường. Nhân viên công tác nói đến đây thì xoay xoay cây bút trong tay nói: - Anh nói có luận chứng khoa học, tôi cũng cảm thấy kỳ quái, đó là các anh lấy luận chứng kia ở đâu ra.

Nói chuyện đến lúc này thì Hỗ Hải Cường xem như đã hiểu rõ, những người này đi loanh quanh đường vòng chủ yếu là nói về vấn đề luận chứng. Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là gài lên đầu Lưu Thành Lâm chiếc mũ chuyên quyền độc đoán. Hỗ Hải Cường có thể cảm nhận được ý nghĩ xấu xa của bọn họ, hắn thầm suy nghĩ, cảm thấy vấn đề không đơn giản, sau đó cảm thấy áp lực lớn, cảm thấy sốt ruột, thế nên mồ hôi vã ra đầy trán.

Sau khi nói chuyện nửa giờ thì nhân viên công tác đưa biên bản trò chuyện cho Hỗ Hải Cường xem, sau đó yêu cầu hắn ký tên. Tuy bản ghi chép thật sự ghi những lời vừa rồi của Hỗ Hải Cường, thế nhưng câu chữ căn bản khá sâu.

- Chủ nhiệm Hỗ, có một số việc anh chỉ nói một mặt, tôi hy vọng anh có thể suy xét cho kỹ, không cần phải nóng đầu lên mà quên đi nguyên tắc của tổ chức. Thẩm Tiềm Thiết nhìn Hỗ Hải Cường rồi trầm giọng hỏi.

Hỗ Hải Cường đi ra khỏi phòng mà cảm thấy có chút chóng mặt, hắn biết bản nói chuyện của mình không gây ra ảnh hưởng gì với giám đốc Lưu, chẳng qua hắn lo lắng vì ý nghĩ của tổ công tác.

Mặc dù tổ điều tra căn bản luôn cường điệu phương diện công bằng công chính, thế nhưng trên thực tế thì lại nhằm vào giám đốc Lưu, mình làm gì được cho giám đốc Lưu đây?

Khi Hỗ Hải Cường cảm thấy không đáng, một người từ bên cạnh đi đến, thấy Hỗ Hải Cường ngơ ngác ngẩn người thì dùng giọng quái dị nói: - Ôi, đây không phải là chủ nhiệm Lỗ sao? Thế nào rồi? Trò chuyện xong rồi sao?

Hỗ Hải Cường nhìn gương mặt như cười như không của đối phương, hắn cảm thấy rất phiền chán.

- À, chào chủ nhiệm Trần, anh cũng đến à?

- Vừa nhận được thông báo của văn phòng. Chủ nhiệm Trần nói đến đây thì nhìn thoáng qua Hỗ Hải Cường: - Chủ nhiệm Hỗ, anh cũng biết con người của tôi rồi đấy, tôi có nhiều khuyết điểm, căn bản cũng có nhiều ưu điểm. Những thứ khác tôi không dám cam đoan, thế nhưng ít nhất cũng nghĩ sao nói nấy có sao nói vậy, tuyệt đối sẽ cực kỳ cầu thị. Tôi ít nhất cũng phải tận dụng cơ hội sảng khoái nhân tâm này thật tốt mới được.

Hỗ Hải Cường căn bản có chút tức giận với vị chủ nhiệm Trần này, lúc này nhìn bộ dạng vênh váo tự đắc của đối phương thì cực kỳ bất mãn. Thế nhưng hắn có bất mãn thì như thế nào? Lúc này người ta mạnh hơn mình, có người chĩa mũi dùi vào giám đốc Lưu Thành Lâm, như vậy chủ nhiệm Trần luôn đi theo giám đốc Tần Dũng Khải không cảm thấy sảng khoái mới là lạ.

Hỗ Hải Cường mặc kệ đối phương, hắn cười cười nói: - Anh cũng cố gắng trò chuyện tốt với tổ điều tra, tôi còn có chút việc, không thể nói chuyện thêm với anh được.

- Ha ha, chủ nhiệm Hỗ, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành công tác. Chủ nhiệm Trần nói rồi tươi cười phất tay với Hỗ Hải Cường, hắn nói tiếp: - Chủ nhiệm Hỗ, tối nay anh có sắp xếp gì không? Nếu rảnh thì đi uống vài ly?

Hỗ Hải Cường biết đối phương căn bản đang chọc giận mình, thế nhưng hắn chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng mà thôi. Hắn đi về phía khác, đầu óc căn bản càng rối loạn.

- Ôi! Khi Hỗ Hải Cường đang trầm tư thì chợt sinh ra cảm giác như đâm sầm vào tường, hắn ngẩng đầu lên, chợt thấy chủ nhiệm Tôn Vĩnh Phúc đang gãi đầu, xem ra vừa rồi hắn không để ý và đụng vào người này.

- Đại Thánh, anh không có việc gì đấy chứ? Hỗ Hải Cường có quan hệ không tệ với Tôn Vĩnh Phúc, thế cho nên lúc này cũng không quên gọi ngoại hiệu của đối phương.

Sở dĩ gọi Tôn Vĩnh Phúc là Đại Thánh, cũng vì người ta gọi người này là "Lão Tôn", mà cách gọi này rõ ràng giống hệt tên của Hầu Vương trong phim Tây Du Ký, thế nên dần dần được thay thế bằng cái tên Đại Thánh.

Tôn Vĩnh Phúc cũng không quan tâm đến cách gọi này, lúc này hắn lớn tiếng nói với Hỗ Hải Cường: - Chủ nhiệm Hỗ, anh đi đi đứng thế nào vậy? Tôi rõ ràng là chịu tội đây này, nếu anh không mời một chầu bồi bổ, rõ ràng là có lỗi với tôi.

Nếu là khi khác thì Hỗ Hải Cường sẽ nói hai câu châm chọc với cách nói này của Tôn Vĩnh Phúc, thế nhưng bây giờ hắn thật sự không có tâm tư như vậy. Hắn mỉm cười với đối phương, sau đó cũng không nói thêm điều gì.

Tôn Vĩnh Phúc giống như thấy Hỗ Hải Cường mất hứng, hắn cũng thở dài một hơi nói: - Anh cũng vừa nói chuyện xong sao?

Khi Hỗ Hải Cường chuẩn bị trả lời thì Tôn Vĩnh Phúc đã trầm giọng nói: - Cái gì mà là tổ điều tra chứ? Tôi cảm thấy bọn họ không phải đến để điều tra, rõ ràng là tìm bệnh của giám đốc Lưu mới đúng.

- Được rồi, cũng đừng nói lung tung, nếu không người ta nghe thấy được sẽ không hay. Hỗ Hải Cường tuy rất thừa nhận ý nghĩ của Tôn Vĩnh Phúc, thế nhưng hắn cũng không khỏi trầm giọng nói. Hắn là chủ nhiệm văn phòng, có một số việc phải chú ý lực ảnh hưởng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui