Bí Thư Trùng Sinh

Lỗ Kính Tu thấy Vương Tử Quân căn bản là không chịu nhìn thấu, không nghe lời khuyên của mình, thế là trong lòng có chút khó chịu. Có câu thức thời mới là trang tuấn kiệt, đừng nói là trên phương diện chịnh trị, trên thế gian làm gì có vị tướng nào đánh thắng mãi được? Vương Tử Quân bây giờ ở trong tỉnh Nam Giang hầu như là cực kỳ danh tiếng, chiếm hết thượng phong. Lúc này một vị trưởng phòng tổ chức nằm trong vòng vây ăn ý của một đám thường ủy tỉnh ủy, như vậy nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy yếu hơn vài phần. Những tình huống này thường chỉ được dành cho lãnh đạo đứng đầu mà thôi.

Lỗ Kính Tu cúi đầu, tránh khỏi mũi nhọn của đối phương cũng là bình thường, sao lại không nghe lời khuyên bảo như vậy? Trong đầu hắn liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn không khỏi nuốt xuống bụng những lời nói khuyên bảo tiếp theo của mình.

Đối với Lỗ Kính Tu thì trưởng phòng Vương gặp rủi ro cũng tốt, như vậy sẽ làm cho xu thế quan hệ giữa hai người dần ngang hàng hơn, không cần phải lo lắng Vương Tử Quân ở trên cao nhìn xuống. Lỗ Kính Tu nghĩ như vậy mà cảm thấy mất hết tâm tư khuyên bảo, hắn nói thêm vài chuyện nhỏ nhặt rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Lưu Thành Lâm là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, hắn cũng là một trong những người cực kỳ chú ý đến công tác điều tra ở công ty của mình. Tuy hắn không có những nguồn phát tin riêng, thế nhưng hắn biết rõ bản báo cáo kia có ý nghĩa là gì. Chỉ cần nhìn vào danh sách những người tham gia đối thoại với tổ điều tra, hắn trên cơ bản có thể xác định tổ điều tra kia sẽ không cho ra kết quả gì có lợi cho mình.

Lưu Thành Lâm nghĩ đến phương diện mình hầu như đã hết lòng lo lắng cho công ty xe hơi Đông Hồng, thế là hắn cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Vì cố gắng đưa công ty sớm thoát khỏi khốn cảnh, nhanh chóng đưa xe ra thị trường, cho dù là ngày nghỉ tết thì hắn vẫn ngồi trong phòng nghiên cứu.

Nhưng điều làm cho Lưu Thành Lâm cảm thấy bất ngờ chính là mình vất vả và trả giá quá nhiều, khi mà thắng lợi sắp nằm trong tầm tay thì chờ đợi mình không phải là tiếng vỗ tay, cũng không phải là hoa tươi, lại càng không có vinh dự, chỉ là tuyến trên tỏ ra hoài nghi về năng lực của mình, thậm chí là chính chiếc xe gia đình của mình.

- Khụ khụ khụ. Lưu Thành Lâm cảm thấy không thoải mái, hắn chợt ho khan vài tiếng. Vợ hắn là Lý Tuyết Bình nghe thấy tiếng chồng ho khan thì dùng giọng oán giận nói: - Anh nhìn lại mình đi, đã thành bộ dạng gì rồi? Còn không phải vì chuyện của công ty sao? Điều tra thì điều tra, nếu cảm thấy anh không hợp cách thì không cần làm nữa. Công ty ở Ma Đô đã tìm em biết bao lần rồi? Chỉ cần anh đi, lương mỗi năm sẽ là một triệu, thế nên anh dứt khoát vứt bỏ vị trí này đi, xem như cho gia đình chúng ta đến đón những ngày tốt lành ở thành phố Ma Đô.

Lý Tuyết Bình lên tiếng lải nhải nhưng vẫn đau xót cho chồng mình, nàng rót một ly trà cho Lưu Thành Lâm, sau đó khẽ vỗ lên lưng chồng.

Lưu Thành Lâm nhìn vẻ mặt trách cứ của vợ, hắn đặt ly nước xuống, sau đó mới nói: - Có một số việc em không hiểu thì đừng chen vào.

- Cái gì là em không hiểu chứ? Lưu Thành Lâm, phải nói là anh quá ngốc, công ty xe hơi Đông Hồng cho anh được cái gì? Đáng giá để anh phải như vậy? Anh nhìn vào giám đốc cũ của anh xem, ông ấy hy sinh cả đời vì nhà máy, bây giờ thì thế nào? Bây giờ không phải là không ai quan tâm sao? Em nhắc nhở cho anh biết, sau này giám đốc cũ của anh có nhiều con cái sẽ có người quan tâm, thế nhưng nhà ta chỉ có một con gái, anh cũng không thể nào mệt mỏi suy sụp, sẽ là gánh nặng cho con.

- Được rồi, anh biết rồi, em đừng nói nhiều như vậy nữa. Lưu Thành Lâm căn bản không được thoải mái, bây giờ vợ nói bên cạnh càng động vào nổi đau của hắn, thế là giọng điệu cũng không còn được thân mật như vừa rồi.

Nhưng Lưu Thành Lâm nổi giận cũng không làm cho Lý Tuyết Bình yếu thế, nàng dùng giọng không khách khí nói: - Thế nào? Anh biết nổi giận sao? Giám đốc mất hứng rồi à? Anh mất hứng chỉ biết nổi nóng ở nhà thôi sao? Anh nên đi tìm Diệp Thừa Dân, tìm Chử Vận Phong, à, còn có cả Vương Tử Quân kia nữa. Không phải anh ấy đẩy anh lên làm giám đốc công ty sao? Anh nổi nóng thì đi mà tìm người ta đi.

Gương mặt của Lưu Thành Lâm có vài phần dữ tợn, nhưng hắn đã nhiều năm sợ vợ, thế nên vung tay ra rồi lại thu tay về. Hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn vợ mình, sau đó thở hổn hển mắng: - Ôi, em không để cho anh yên tĩnh một chút được sao? Anh đã mệt mỏi lắm rồi, em muốn thành quả phụ sao? Anh cảnh cáo em, việc này đừng kéo trưởng phòng Vương vào, vì lúc này trưởng phòng Vương cũng không được tốt đẹp gì cho cam.

Lưu Thành Lâm nói rồi cũng không quan tâm đến vợ ngăn cản, hắn đi ra khỏi nhà như bay.

Lưu Thành Lâm đi ra khỏi nhà, gió lạnh thổi đến như dao sắc cắt vào thịt, làm cho cái đầu nóng tỉnh táo lại vài phần. Hắn căn bản không thèm quan tâm đến những lời lải nhải của vợ, thế nhưng hắn cũng cảm nhận được áp lực của người nhà trong sự kiện này.

Sau khi tổ điều tra rời khỏi công ty, trong công ty có nhiều dự đoán về vị trí giám đốc của hắn, có lẽ không còn được vài ngày. Hơn nữa những tin đồn này giống như ôn dịch, không bao lâu thì có những hương vị khác thường.

Lưu Thành Lâm biết rõ tính tình của Lý Tuyết Bình, nhiều năm qua hắn đã cố gắng chịu đựng, để cho nàng đi theo nói những lời lải nhải, thế nhưng tất cả đều ổn thỏa, hắn cũng không nói nửa câu xúc phạm đến nàng.

Lưu Thành Lâm giải thích cho vợ thế nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở, hắn đi trong khu nhà quen thuộc, thỉnh thoảng có vài người lên tiếng chào hỏi.

Lưu Thành Lâm đối mặt với vài gương mặt thân quen cũng nở nụ cười đáp lễ, mặc dù trong lòng khó chịu thế nhưng vẫn cố gắng áp chế trong lòng. Khi hắn được một công nhân trẻ gật đầu hỏi thăm, lúc này một ông lão xách theo một túi thức ăn đi đến.

- Thành Lâm, cậu dùng cơm chưa? Ông lão thấy Vương Tử Quân thì đưa cái túi trong tay lên nói.

Lưu Thành Lâm căn bản rất quen thuộc ông lão này, năm xưa khi hắn vừa được phân công đến công ty xe hơi Đông Hồng, hắn là đồ đệ của người này. Tuy đó là điều động xuống cơ sở rèn luyện, thế nhưng hắn lại rất tôn trọng sư phụ của mình.

- Ôi, sư phụ, ngài thức dậy sớm thế. Lưu Thành Lâm nhìn bước tiến chậm rãi của ông lão mà không khỏi cười nói.

Vị sư phụ của Lưu Thành Lâm đi chậm lại, sau đó cười nói: - Thành Lâm, dù bây giờ trong công ty có những lời không hay, thế nhưng tôi là sư phụ của cậu, tôi căn bản tin tưởng vào đồ đệ của mình. Cậu đừng quan tâm đến bọn họ, cứ can đảm công tác là được. Đám tôm tép kia không thấy được lẽ phải, chẳng ra thể thống gì. Những ngày qua tôi vẫn muốn tìm cậu, chỉ là muốn nói cho cậu biết một câu, người cầm lái không sợ thì thuyền mới đi được ổn định.

Lưu Thành Lâm nhìn gương mặt chất phác mang theo vài phần thân thiết của sư phụ, hắn không khỏi tràn đầy cảm động. Hắn biết sư phụ cũng không có gì mong muốn quá lớn vào mình, bây giờ hắn gặp rủi ro thì đến an ủi vài lời, căn bản làm cho người ta cảm động.

- Cám ơn sư phụ, đệ tử xin khắc ghi. Lưu Thành Lâm cố gắng bày ra cho mình bộ dạng thoải mái nhất.

- Cậu cứ yên tâm, chỉ cần cậu đi đường đàng hoàng chính đáng, có chuyện gì xảy ra chứ? Trời cũng không sập được đâu. À, nếu cậu không có việc gì thì đến nhà tôi ngồi một chút, tôi và cậu uống một chai rượu ngon. Sư phụ nói vài câu đã đi, nhưng Lưu Thành Lâm vẫn cảm thấy ấm áp với lời nói của vị sư phụ năm xưa của mình. Hắn vẫy một chiếc taxi, sau đó đi đến phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui