Bí Thư Trùng Sinh

- Trưởng phòng Vương, cho đến nay tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn anh, thế nhưng cảm thấy lời nói là quá nhẹ, không đủ để biểu đạt. Lúc này tôi đứng trước mặt toàn thể công nhân viên chức của công ty, tôi đại biểu cho một nhân viên của công ty cúi đầu cảm ơn trưởng phòng Vương. Lưu Thành Lâm cúi người nhìn Vương Tử Quân, giọng nói tràn đầy tình cảm.

Vương Tử Quân nhìn ánh mắt chân tình của Lưu Thành Lâm, hắn sải bước đi về phía trước dùng hai tay giữ lấy vai Lưu Thành Lâm. Mặc dù hắn là người cực kỳ ổn định thế nhưng lúc này cũng có chút kích động.

Hành động của Lưu Thành Lâm giống như một tiếng trống đốt lên nhiệt tình của đám người bên dưới, hơn một ngàn công nhân cùng nhau hô lớn: - Cám ơn trưởng phòng Vương.

Tình huống này làm cho đám người Diêu Trung Tắc tham dự hội nghị phải đưa mắt nhìn nhau, không cho ra bất kỳ âm thanh gì. Diêu Trung Tắc càng nghĩ càng oán hận, con bà nó Lưu Thành Lâm thật sự quá đáng, dù sự kiện này không thiếu thành phần làm cho ra vẻ, thế nhưng lại cực kỳ chấn động nhân tâm.

Diêu Trung Tắc giống như quay về thời điểm tình cảm mãnh liệt khi mới tham gia công tác, đó là một thời đại tràn đầy tình cảm và mộng tưởng, thế nhưng thời đại này chỉ còn lại trong ký ức, căn bản khó thể nào quay về. Nhưng sự thật đang nói cho hắn biết tình cảnh trong ký ức của mình căn bản không biến mất, nhưng người ta nhiệt tình cũng không phải là vì hắn.

Người ta không cười vì mình, không cảm kích mình, thế mình đến đây làm gì? Làm một kẻ ngốc sao?

Diêu Trung Tắc nheo mắt lại, hắn không tự chủ được nhìn về phía Vương Tử Quân ở giữa đài. Hắn thấy Vương Tử Quân đứng giữa ánh mặt trời chói chang, thấy đối phương giống như được bọc trong kim quang, vừa thần thánh vừa tràn đầy sức sống. Hắn chợt cảm thấy đầu óc của mình rối loạn, hoàn toàn không nghe được lời phát biểu của Vương Tử Quân. Bầu không khí này làm cho hắn cảm thấy xấu hổ, nhưng ít nhất nó cũng chỉ nằm trong lòng hắn, thậm chí hắn còn không dám nhìn ra chung quanh.

Diêu Trung Tắc nhìn Vương Tử Quân rồi không khỏi nhìn lại mình, trong lòng càng có chút xúc động. Vương Tử Quân căn bản là một kẻ không biết xấu hổ, anh huy động nhân lực không phải là mở tiệc mừng công, rõ ràng có động cơ không tinh khiết. Tin chắc rằng ngay sau đó phóng viên sẽ rầm rộ cho ra lò nhiều bài báo thể hiện tình cảnh nóng như lửa của Vương Tử Quân vào lúc này.

Vương Tử Quân đã mở miệng, đáng lý ra hắn không định lên tiếng, vì hắn giúp đỡ công ty xe hơi Đông Hồng được mọi người đều biết, hắn không nên nói nhiều tranh công làm gì. Nhưng lúc này tình cảnh quá xúc động, hắn vứt bỏ lo lắng của mình, xem như một lần phô trương.

- Mọi người quá nhiệt tình làm cho tôi cảm thấy mình như bị hòa tan. Lúc này tôi giới thiệu một chút, tôi là Vương Tử Quân, hy vọng sau này sẽ là bạn của mọi người. Vương Tử Quân dù không có bản thảo diễn thuyết, thế nhưng hắn nói những lời như vậy cực kỳ nhẹ nhàng tự nhiên, căn bản cực kỳ rõ ràng rành mạch.

- Vừa rồi giám đốc Lưu đã đánh giá tôi quá cao, điều này làm tôi cảm động, đồng thời có chút hỗ thẹn. Vì tôi căn bản không phải là người đưa công ty đi ra khỏi khốn cảnh, mà chính là các vị, là mọi người đang ngồi đây.

- Tôi tin tưởng vững chắc rằng công ty xe hơi Đông Hồng sẽ đi về phía tốt đẹp hơn, phát triển hơn. Chỉ cần chúng ta có tinh thần đổi mới, chúng ta nhất định sẽ làm cho công ty xe hơi Đông Hồng được đón ngày vinh quang... Vương Tử Quân nói không quá nhiều, chỉ mất ba phút ngắn ngủi, nhưng thời gian này liên tục vang lên tiếng vỗ tay như sấm động, nó là lời khẳng định, là một câu trả lời cho câu nói của hắn.

Khi Vương Tử Quân lui đến vị trí của mình, Đậu Minh Đường cũng đến tham gia chợt nói: - Trưởng phòng Vương, tôi thật sự hâm mộ anh.

Vương Tử Quân căn bản thầm hiểu ý nghĩa lời nói của Đậu Minh Đường, hắn chỉ cười cười mà không lên tiếng.

Hội nghị vẫn được tiếp tục, Vương Tử Quân nói xong thì người tiếp theo lên phát biểu là Chương Thu Mi. Lúc này Chương Thu Mi cũng nói ra những lời khẳng định với công tác của công ty xe hơi Đông Hồng, cũng cường điệu đề xuất công ty khắc phục khó khăn và đẩy mạnh tinh thần tiến lên, phía phòng tuyên truyền sẽ đẩy mạnh tuyên truyền, sẽ làm cho công ty phóng xạ ra khắp tỉnh Nam Giang, để cho các công ty khác nhìn thấy sự chênh lệch, học tập xu hướng đổi mới phát triển của công ty xe hơi Đông Hồng.

- Trước kia trưởng phòng Chương phát biểu căn bản là cực kỳ tốt, bây giờ lại có chút lắp bắp. Tử Quân, lần này anh hại trưởng phòng Chương quá thảm rồi. Đậu Minh Đường năm xưa từng có chút ma xát với Chương Thu Mi, lúc này hắn không bận tâm thân phận của mình mà khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân không quay đầu mà khẽ cười: - Phát biểu rất hay đấy chứ? Nhưng con người thường phải trả giá lớn về những gì mình đã làm, nguyên tắc của tôi với những người thích chơi trò bỏ đá xuống giếng đó là phải ẩn nhẫn, nhưng khi quyết đoán ra tay thì phải đánh cho đối phương rụng răng, căn bản không cho phép nói lung tung.

Đậu Minh Đường cười cười, thế nhưng lại thầm giật mình, Vương Tử Quân không phải là người nói lung tung, phải là một cao thủ che giấu tâm tình. Lúc này Vương Tử Quân nói như vậy cũng không giống phong cách thường ngày. Đậu Minh Đường là người ghét ác như cừu địch, nếu như hắn căm ghét ai đó mà đứng trước mặt phải tươi cười hớn hở như phật Di Lặc, hắn cảm thấy cực kỳ khó khăn. Trước kia nếu như hắn là một người có thể làm được như vậy, chỉ sợ cũng không huyên náo khó chịu với Chương Thu Mi.

Đậu Minh Đường cảm thấy tiệc mừng công lần này rõ ràng là chuẩn bị cho Vương Tử Quân, lúc này Chương Thu Mi, Kim Hành Thuấn và thậm chí là Diêu Trung Tắc cũng chỉ là những con rối phụ họa mà thôi.

Chương Thu Mi nói xong thì bên dưới rất yên ắng, mãi đến lúc kết thúc cũng không ai vỗ tay. Khi nàng xoay người mới có vài tiếng vỗ tay vang lên yếu ớt, giống như phụ trợ cho tâm tình không vui của nàng.

Đậu Minh Đường ngồi ở vị trí của mình có thể thấy được gương mặt đầy sương lạnh của Chương Thu Mi, rõ ràng không còn lại nụ cười như vừa rồi.

Lúc này chợt nghe Hùng Nghiêu Đống lên tiếng: - Lúc này mời phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn lên phát biểu.

Kim Hành Thuấn bước ra, Đậu Minh Đường cảm thấy đối phương bước đi nhẹ nhàng hơn dĩ vãng rất nhiều.

...

Tháng tư ở Nam Giang đã có nhiệt độ giống như ngày hè, những cô gái xinh đẹp căn bản vứt bỏ đi những trang phục kín mít vào mùa đông, đổi lại là những bộ váy ngắn và áo ngắn. Không biết từ khi nào tất chân đen là mốt ở thành phố Đông Hồng, đi đâu cũng thấy các cô gái đeo tất chân đen.

Ánh nắng rực rỡ chiếu lên mặt đất làm cho không gian bừng sáng rực rỡ, Vương Tử Quân đi ra khỏi khu nhà thường ủy tỉnh ủy, đây là một con đường cách nhà hắn hơn năm trăm mét.

Tuy còn chưa đến giờ làm việc thế nhưng đường lớn ngõ nhỏ đã vang lên đầy âm thanh ồn ào. Vương Tử Quân đến nơi này chủ yếu là vì ngẫu nhiên phát hiện nơi đây có hai cửa hàng bán đậu hũ nóng có hương vị Chiết Giang rất tinh khiết, cực kỳ hợp khẩu vị của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui