Bí Thư Trùng Sinh

Người đàn ông ở bên cạnh có vẻ lớn tuổi hơn Chử Ngôn Huy, thế nhưng hắn đứng trước mặt Chử Ngôn Huy mà giống như một đứa cháu nội. Hắn do dự một chút, sau đó mới ngập ngừng nói: - Giám đốc Chử, điều này cũng không trách tôi được, đám người Niên Chí Tân căn bản là ép người quá đáng. Bọn họ đập bể đường phát triển của chúng ta ở thành phố Đông Hồng còn chưa cảm thấy đã tay, bây giờ còn đi đến thành phố Lâm Hồ. Nếu như để cho bọn họ gây náo loạn, không phải trận tuyến của chúng ta càng rối loạn sao?

Chử Ngôn Huy nhìn người đàn ông đối diện đang mở lời giải thích, vẻ mặt hắn cực kỳ không tốt. Hắn hừ một tiếng, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông đối diện một lúc, sau đó mới nói: - Anh nghĩ ra trò này sao?

- Giám đốc Chử, đó là ý kiến của tôi, tôi không thể để cho các anh em không còn cơm ăn. Hơn nữa chuyện này làm cực kỳ kín kẽ, dù tên kia tỉnh lại cũng bị ném vào trong vũng bùn, trong quần không phải là cứt thì cũng chỉ là cứt mà thôi. Người đàn ông kia tuy nói rất nhỏ nhưng gương mặt lại có vài phần đắc ý.

Gương mặt Chử Ngôn Huy lúc này mới dễ chịu hơn một chút, sau đó xuất hiện nụ cười, làm cho người ngoài cảm thấy hắn đang rất vui vẻ, nhưng ánh mắt lạnh lùng thì căn bản là khó ai nhìn rõ được. Tuy hắn nhìn sự việc lần này căn bản không đơn giản bằng thủ hạ của mình, thế nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, dù nói sao thì cũng đã muộn.

Vòng quan hệ này căn bản lấy Chử Ngôn Huy làm trung tâm, dù là hắn cũng bị trói buộc chặt vào bên trong, nếu quy củ của nó tan vỡ, như vậy cũng không có gì tốt với hắn. Nhưng người ta làm bậy không khỏi để hắn sinh ra cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Sau khi nói vài câu thì Chử Ngôn Huy phất tay cho người kia rời đi. Hắn ngồi xuống mặt ghế, lẳng lặng suy nghĩ xem bước tiếp theo nên đi như thế nào. Một lúc sau Chử Ngôn Huy đứng lên, hắn gọi một cuộc điện thoại cho ai đó, sau đó lái xe rời khỏi sân gôn.

Hai mươi phút sau Chử Ngôn Huy đi đến một nhà hàng cực kỳ bình thường, gọi một phần thức ăn, sau đó lẳng lặng dùng cơm. Khi hắn dùng cơm, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhanh chóng đi đến bên cạnh, sau đó cung kính ngồi xuống một bên.

- Nếu sự việc đã như vậy thì chúng ta tăng thêm chút lực, làm lớn chuyện lên một chút. Sau khi ăn xong miếng thịt cuối cùng thì Chử Ngôn Huy khẽ mở miệng nói với người đàn ông kia.

Người đàn ông khẽ gật đầu, sau đó cũng nhanh chóng xử lý phần cơm của mình.

...

Vương Tử Quân nghe giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia mà có chút bất ngờ, vì người gọi điện thoại đến chính là con trai một chiến hữu năm xưa của Vương lão gia tử, cũng có thể nói đây là một người hắn phải gọi bằng chú. Nhưng hắn không có ấn tượng với người này, dù sao thì hai bên cũng không có nhiều liên hệ với nhau.

Triệu Thái Sóc, là cán bộ thuộc bộ và ủy ban trung ương, chưa đến năm mươi nhưng đi đến vị trí như vậy cũng không dễ dàng gì. Kiếp trước Vương Tử Quân cũng chỉ ngẫu nhiên nghe nói về người này, thế nhưng Vương lão gia tử ở Chiết Giang, Triệu lão gia tử lại ở thủ đô, thế nên mối quan hệ giữa hai nhà cũng dần phai nhạt.

Kiếp trước khi Vương gia xuống dốc, nhà Triệu Thái Sóc căn bản là cắt đứt quan hệ với Vương gia. Bây giờ Vương gia đang như mặt trời giữa ban trưa, có câu giàu ở núi sâu cũng có họ hàng xa, thế cho nên Triệu Thái Sóc căn bản là liên lạc nhiều hơn với Vương Tử Quân.

- Ha ha, Tử Quân, bây giờ cậu có rảnh không? Tôi đang ở thành phố Đông Hồng. Sau khi nói hai câu khách sáo thì Triệu Thái Sóc dùng giọng cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

Với thân phận của Triệu Thái Sóc thì không thể vô duyên vô cớ chạy đến thành phố Đông Hồng, nhưng dù thế nào thì Vương gia và Triệu gia cũng có quan hệ với nhau, thế cho nên Vương Tử Quân dù không muốn cũng phải ra mặt chiêu đãi.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Chú Triệu đang ở đâu vậy? Cháu sẽ đến ngay.

Lúc này Triệu Thái Sóc đang ngồi trong một khách sạn bốn sao ở thành phố Đông Hồng. Tuy khách sạn này rất tốt nhưng cũng không phải là địa điểm tiếp đãi khách của thành phố Đông Hồng hay là tỉnh Nam Giang, lúc này Triệu Thái Sóc xuất hiện ở đây có lẽ cũng không phải là vì việc công.

Vương Tử Quân thầm suy đoán ý nghĩ của Triệu Thái Sóc, thế là hắn tiện tay gọi điện thoại cho bố mình. Lúc này Vương Quang Vinh là phó chủ nhiệm văn phòng, hầu như phụ trách công tác của Lâm Trạch Viễn, suốt ngày bận rộn còn hơn khi công tác ở Ma Đô.

- Chuyện này anh nên liên hệ với bên kia, xác định thời gian cụ thể. Vương Quang Vinh không biết đang trò chuyện với ai, căn bản là đang nói chuyện với một người nào đó. Khi điện thoại vừa nối thông thì Vương Tử Quân nghe thấy bên trong vang lên giọng nói như vậy của bố mình.

Vương Tử Quân chờ bố mình nói xong, thế là hắn mới nói rõ sự kiện Triệu Thái Sóc gọi điện thoại cho mình với Vương Quang Vinh. Vương Quang Vinh đến thủ đô còn chưa quá lâu, nhưng dù sao thì lão cũng là người lớn lên cùng thời với nhóm người Triệu Thái Sóc, vì vậy cũng có chút cảm tình. Lúc này lão nghe Vương Tử Quân nói vừa nhận được điện thoại của Triệu Thái Sóc, thế là lên tiếng: - Tử Quân, ông Triệu và ông cụ nhà mình có kết giao với nhau, tuy hai bên vì công tác mà ít liên hệ với nhau, thế nhưng dù thế nào thì hai bên cũng có tình cảm. Chỉ cần sự việc không quá khó khăn, con nên hỗ trợ người ta một chút.

Vương Tử Quân căn bản không từ chối với lời đề nghị của bố mình, hắn còn muốn hỏi bố một câu về tình hình bên phía Lâm Trạch Viễn. Nhưng Vương Quang Vinh căn bản là quá bận, cũng không cho Vương Tử Quân nhiều thời gian hỏi han, sau khi hỏi một câu có còn chuyện gì nữa không thì cúp điện thoại.

Vương Tử Quân nghe những tiếng tút tút truyền ra từ trong điện thoại mà không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, hắn cần phải đi gặp Triệu Thái Sóc kia cho xong.

- Trưởng phòng Vương, đây là văn kiện ngài yêu cầu tôi chuẩn bị. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi ra ngoài thì Trì Hoa Trục đi vào trong phòng của Vương Tử Quân, hắn đặt văn kiện trong tay lên mặt bàn làm việc của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cầm lấy văn kiện xem xét vài lượt, biết rõ lần này Trì Hoa Trục cũng không phải liên tục can gián như trước, căn bản là thành thật quán triệt tinh thần chỉ thị của mình. Hắn đặt văn kiện lên bàn rồi nói: - Hoa Trục, tôi về sẽ xem xét lại văn kiện này, nhưng nội dung của nó căn bản là rất tốt.

Trì Hoa Trục nghe được lời khích lệ của Vương Tử Quân thì không có chút hưng phấn, nếu như có thể thì hắn căn bản còn muốn khuyên Vương Tử Quân bỏ qua phương án cải cách nhân sự lần này. Mặc dù hắn đã vài lần mở miệng, thế nhưng căn bản là không xoay chuyển được một người đã quá quyết đoán như trưởng phòng Vương.

Tuy Vương Tử Quân hiểu Trì Hoa Trục đang nghĩ gì, thế nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục dừng lại ở đề tài này. Hắn nhìn Trì Hoa Trục rồi khoát tay áo nói: - Hoa Trục, anh cứ bận rộn đi thôi, tôi ra ngoài một chuyến.

Vì đi gặp trưởng bối nên Vương Tử Quân không đưa Du Giang Vĩ theo. Tuy hắn đưa Du Giang Vĩ theo thì người ta cũng không nói gì, thế nhưng hắn cũng không muốn lưu lại ấn tượng hung hăng vênh váo trong mắt Triệu Thái Sóc.

Khi xe của Vương Tử Quân chạy trên đường, Triệu Thái Sóc đang ở trong một gian phòng khách sạn, hắn đang loay hoay điện thoại của mình. Một người đàn ông nhìn qua chưa đến bốn mươi tuổi có gương mặt khá giống như Triệu Thái Sóc đang rất mất tập trung, căn bản là đi qua đi lại trong phòng.

- Cậu Tứ, cậu ngồi xuống được không? Cậu đi lại làm tôi cảm thấy đầu óc choáng váng. Triệu Thái Sóc lạnh giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui