Bí Thư Trùng Sinh

Tìm trưởng phòng Vương là phản ứng theo bản năng của Niên Chí Tân, hắn thấy nếu như không có trưởng phòng Vương thì căn bản không giải quyết được chuyện này. Dù vấn đề gì phiền toái nhưng rơi vào trong tay của trưởng phòng Vương thì tất cả chỉ là binh đến tướng đỡ nước lên đắp đê mà thôi.

Khi Niên Chí Tân đang dùng ánh mắt bức thiết nhìn Đoạn Văn Đống, lúc này Đoạn Văn Đống lại cho hắn một câu trả lời cứng rắn: - Chính Niên, chuyện này không cần làm phiền đến trưởng phòng Vương. Anh biết không, lần này sở dĩ anh còn ngồi trên vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng là vì trưởng phòng Vương đã ra mặt phối hợp.

Niên Chí Tân có chút sững sốt, sau đó hắn nhanh chóng cho ra phản ứng. Hắn không phải là người ngu, chuyện này được xử lý nhẹ nhàng, vì sao lại như vậy? Bên trong nhất định là có người cố kỵ mặt mũi của trưởng phòng Vương. Mặc dù không nói rõ ràng nhưng ý nghĩa của sự việc là như vậy, mọi người cũng xem như ngầm hiểu.

Trưởng phòng Vương đã lên tiếng trong hội nghị của thành phố Đông Hồng, tuy chuyện này vì có sự tham gia của Chử Vận Phong mà cho ra quyết định xử lý Khương Tồn Minh, thế nhưng người ta vẫn phải quan tâm đến mặt mũi của Vương Tử Quân, căn bản cũng không dám truy cứu trách nhiệm của một người làm lãnh đạo trực tiếp như Niên Chí Tân.

Quan trường căn bản là rất vi diệu, có nhiều chuyện có thể được coi là lý do, cũng có thể bị người ta lấy cớ, thế nhưng khi sự việc rơi vào thế cực đoan, cần phải xem anh có người chống đỡ phía sau hay không.

Niên Chí Tân xem như là một người có cây đại thụ sau lưng, nhưng nhìn từ phương diện nào đó thì thể diện của Vương Tử Quân cũng bị Trần Gia Hòa giẫm xuống đất.

Càng là người có vị trí cao thì càng quan tâm đến thể diện của mình, vì mình mà trưởng phòng Vương đã mất đi thể diện, điều này làm cho Niên Chí Tân cảm thấy mình không nên tiếp tục đi cầu tình trưởng phòng Vương.

Vô tình trong lòng Niên Chí Tân giống như bừng sóng, thật sự không biết nói gì cho phải, hắn cảm thấy cực kỳ áy náy với Vương Tử Quân.

- Cục trưởng Đoạn, tôi đi đến nhận sai với trưởng phòng Vương. Khóe miệng Niên Chí Tân có chút co giật, hắn khẽ nói.

Đoạn Văn Đống khua tay áo nói: - Anh có tâm tư như vậy là tốt rồi, nhưng bây giờ anh không thích hợp đến phòng làm việc tìm trưởng phòng Vương, anh gọi điện thoại là được.

Niên Chí Tân có chút do dự, hắn cầm điện thoại lên gọi cho số văn phòng của trưởng phòng Vương. Điện thoại vang lên vài tiếng chuông, Niên Chí Tân cảm thấy trái tim đập dồn dập, cũng không biết nên biểu đạt lời xin lỗi thế nào.

Vì Vương Tử Quân mất thể diện cũng không phải là chuyện nhỏ, dù sao thì đây cũng chính là sự kiện được cả tỉnh Nam Giang chú tâm.

- Alo, chào anh, tôi là Vương Tử Quân. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm bổng của Vương Tử Quân.

Niên Chí Tân nghe giọng nói này mà có chút nghẹn lời, khi Vương Tử Quân nói lần thứ hai thì hắn mới dùng giọng nghẹn ngào nói: - Trưởng phòng Vương, tôi là Niên Chí Tân, tôi thật sự xin lỗi vì mang đến phiền toái cho ngài.

Sau khi nghe Niên Chí Tân nói thì Vương Tử Quân bên kia cười lên ha hả: - Chính Tân, thái độ của anh như vậy không giống với phong thái của một vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tôi cũng không thích anh như vậy.

- Trưởng phòng Vương, nếu như không phải vì tôi thì ngài cũng không bị mất mặt như vậy...

Vương Tử Quân cười cười, hắn tuy không gặp trực tiếp Niên Chí Tân, thế nhưng hắn vẫn hiểu tâm tình của Niên Chí Tân: - Anh cảm thấy Tiểu Khương bị oan sao?

- Trưởng phòng Vương, mặc kệ là ai hỏi điều này thì tôi cũng chỉ có thể cho ra một câu trả lời khẳng định, đó là Tiểu Khương sẽ tuyệt đối không làm ra những chuyện như vậy. Niên Chí Tân dùng giọng chém đinh chặt sắt nói.

- Anh cho rằng Tiểu Khương bị oan, như vậy cần điều tra cho rõ, vì thế mà anh cũng không cần phải áy náy với tôi. Vì anh căn bản là không sai ở sự kiện này, cảm giác của tôi cũng giống như anh, cảm thấy sự việc này cực kỳ đáng ngờ.

- Tuy cục công an tỉnh đã cho ra kết quả xử lý, thế nhưng sự việc còn chưa chấm dứt. Đội trưởng Chính Niên, anh phải nghênh đón khó khăn, phải điều tra ra manh mối, đây không phải là vì Tiểu Khương, còn là chiến đấu vì vinh dự của lực lượng công an. Vương Tử Quân nói không nhiều thế nhưng lại làm cho Niên Chí Tân sinh ra hy vọng, hắn dùng giọng kiên định nói: - Trưởng phòng Vương cứ yên tâm, tôi biết mình nên làm thế nào.

Niên Chí Tân cúp điện thoại và khôi phục vài phần tinh thần của mình. Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt của Niên Chí Tân, hắn vỗ vỗ vai của Niên Chí Tân nói: - Chính Tân, trưởng phòng Vương đã nhận đi nhiều áp lực cho chúng ta, chúng ta cũng không nên làm cho trưởng phòng Vương thất vọng được.

Niên Chí Tân khẽ gật đầu, tuy Đoạn Văn Đống cũng không nói quá rõ ràng, thế nhưng hắn hiểu được ý nghĩ của lãnh đạo. Nếu như hôm nay hắn cảm thấy Vương Tử Quân áp chế Trần Gia Hòa ở hội nghị thành phố Đông Hồng là chuyện sảng khoái, bây giờ hắn lại ý thức được sự nguy hiểm bên trong là thế nào.

Bây giờ Niên Chí Tân mới nghĩ đến nguy hiểm này, nhưng đối với trưởng phòng Vương thì chỉ sợ đã biết trước có hậu quả gì rồi. Dưới tình huống như vậy mà trưởng phòng Vương vẫn ra tay giúp đỡ mình, mục đích rõ ràng là muốn bảo toàn mình.

Niên Chí Tân mình có đức gì mà được trưởng phòng Vương giữ gìn như vậy? Nếu như hắn không làm ra thành tích, không điều tra rõ ràng sự việc, không phải đã phụ lòng trưởng phòng Vương rồi sao?

Niên Chí Tân khẽ lắc đầu, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Cục trưởng, tôi đi đến bệnh viện thăm Tiểu Khương đây.

Đoạn Văn Đống không cản Niên Chí Tân, hắn đi thêo Niên Chí Tân rồi lấy ra năm ngàn nói: - Đây là số tiền hút thuốc của riêng tôi, bà nhà không biết được, anh cầm lấy đi qua đi.

- Cục trưởng, điều này... Niên Chí Tân biết rõ Đoạn Văn Đống là người thế nào, tuy căn bản không nhận đồ vật này nọ thế nhưng tối đa chỉ thu vào chút thuốc rượu, năm ngàn đối với Đoạn Văn Đống cũng không phải là con số nhỏ.

- Lề mề cái gì? Tiểu Khương là lính của anh, cũng không phải lính của tôi. Đoạn Văn Đống nói rồi nhanh chóng đẩy Niên Chí Tân ra khỏi phòng làm việc của mình.

Trên đường đi đến bệnh viện thì xe của Niên Chí Tân thi thoảng bị chặn lại, thỉnh thoảng có người chạy đến nhét tiền vào tay hắn. Hắn cầm số tiền cũng khá nặng trong tay, cảm thấy trái tim của mình cực kỳ nặng nề.

Mặc dù tiền nhiều hay ít cũng không quan trọng, chủ yếu là tâm tư tình cảm của mọi người với Tiểu Khương.

- Đội trưởng, ngài đến rồi à. Khi Niên Chí Tân đi đến bên dưới phòng bệnh thì Tiểu Hào phụ trách chăm nom cho Tiểu Khương chạy đến, hắn căn cứ vào gương mặt của Tiểu Hào mà biết tình hình nơi này cũng không tốt lắm.

- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra? Niên Chí Tân nhìn Tiểu Hào rồi trầm giọng hỏi.

- Đội trưởng, có nhiều phóng viên đến đây, bây giờ đã vây quanh bố mẹ của Tiểu Khương và Tiểu Mộ, mà...Mà Tiểu Mộ cũng đã biết được kết quả xử lý Tiểu Khương rồi. Tiểu Hào nói, vẻ mặt hắn có vài phần khó chịu.

Niên Chí Tân không ngờ sự việc lại diễn tiến như vậy, hắn căn bản dùng giọng có chút tức giận hỏi: - Đám phóng viên kia đến đây làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui