Bí Thư Trùng Sinh

- Đại ca, tôi...Tôi đây... Hào Tam cực kỳ kích động, đại ca để mắt đến mình như vậy, chính mình còn có thể nói gì được đây? Hào Tam rất muốn khiêm tốn một chút với anh Trịnh, thế nhưng lúc này lòng tham đã chiếm thế thượng phong, hắn cảm thấy dù thế nào thì mình cũng không thể khiêm tốn được.

Phải biết rằng Thành Nam chính là khu vực phồn hoa ở thành phố Lâm Hồ, nếu như hắn chiếm được vị trí này, như thế sẽ không khác nào ngồi lên một chậu châu báu...

- Ha ha ha, cậu là anh em của tôi, cần gì khách khí như vậy. Đại ca Trịnh giống như nhìn thấu tâm lý của Hào Tam, hắn khoát khoát tay, sau đó dùng giọng cực kỳ khí phách nói: - Uống trà đi, chúng ta uống xong thì nói những thứ khác.

Hào Tam nâng ly trà lên mà cảm động đến rơi nước mắt, hắn uống một ngụm, làm mát cổ họng khô khốc của mình, lúc này mới dùng giọng sắt son nói: - Đại ca, hôm nay tôi nói một câu, từ hôm nay trở đi ngài nói tôi đi hướng đông thì nhất quyết không đi hướng tây, ngài nói tôi đánh chó thì tôi quyết không đuổi gà. Cho dù ngài muốn cái mạnh của tôi, tôi cũng không thèm chớp mắt.

Hào Tam nói ra những lời này thì trong lòng có vài phần toan tính, những lời này căn bản là quá cảm động, hắn cảm thấy lời nói của mình đã có thêm vài trình độ.

Nụ cười trên mặt anh Trịnh là cực kỳ sáng lạn, giống như rất hưởng thụ lời nói của Hào Tam.

- Vậy thì cậu chết đi. Mặc dù anh Trịnh nói những lời này có kèm theo nụ cười, thế nhưng Hào Tam nghe vào tai lại cảm thấy rất u ám, hắn thật sự hoài nghi đại ca sao lại nói những lời như vậy. Hắn chỉ là tỏ thái độ trung thành, đại ca sao lại mở miệng nói chặn họng hắn như vậy?

Khi hắn cảm thấy rất bức bối thì chợt nghe đại ca lên tiếng: - Hào Tam, cậu là anh em tốt của tôi, nhưng có một số việc mà không thích hợp cho nhiều người biết rõ. Sau này bí mật sẽ theo cậu mà đi thôi. Cậu biết không, sự hiện hữu của cậu uy hiếp đến tổ chức, tôi cũng không còn cách nào khác. Nhưng cậu cứ yên tâm ra đi, tôi sẽ quan tâm đến người nhà của cậu.

Hào Tam thật sự rất hoảng sợ, hắn muốn há miệng hô lớn, thế nhưng lại không phát ra âm thanh gì. Hắn cố gắng mở to mắt, muốn nhìn gương mặt của đại ca, thế nhưng lúc này ánh mắt của hắn đã rất mơ hồ.

Lúc này trong đầu Hào Tam chỉ còn lại một hình ảnh, khoảnh khắc khi hắn ném tên cảnh sát trẻ tuổi kia xuống bên dưới, đối phương chăm chú nhìn hắn, lúc này ánh mắt của đối phương lại cực kỳ rõ ràng trong đầu hắn.

- Ầm! Hào Tam ngã xuống đất, hắn mở to mắt, căn bản không tin được tất cả những gì đang diễn ra, nhưng sự thật tàn khốc lại nói cho hắn biết: Mình không còn giá trị tồn tại, căn bản phải chết.

Chú Triệu mở cửa cho Hào Tam không biết đã đi vào từ khi nào. Đại ca Trịnh ngẩng đầu nhìn chú Triệu, hắn mới khẽ nói: - Hào Tam là một người được việc, nói thật thì tôi cũng không muốn kết thúc nó sớm như vậy, phải biết rằng đối với tôi thì một người thế này cũng không dễ có được.

Chú Triệu nói: - Tôi biết rõ điều này, anh không muốn kết thúc mạng hắn, nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, chúng ta đã không còn đường lui, nếu không diệt trừ hắn thì sẽ là tai họa cho tổ chức.

- Hào Tam là người có thể không tiếc mạng sống vì anh em huynh đệ, chuyện này qua đi thì anh nhớ nhắc nhở tôi, phải đối xử tốt với người nhà của cậu ấy. Đại ca Trịnh nói đến đây thì vỗ bàn thật mạnh: - Nhưng người tính căn bản không bằng trời tính, tôi cũng không ngờ sự việc lại phát sinh vấn đề như vậy.

- Tôi cũng không ngờ, ngay cả đại công tử cũng không ngờ, chúng ta không thể ngờ được cũng là bình thường. Vì vậy sự kiện này đại công tử cũng không trách anh. Chú Triệu nói đến ba chữ đại côn tử thì vẻ mặt cực kỳ cung kính.

Vẻ mặt đại ca Trịnh đã khôi phục lại như thường, hắn lắc đầu nói: - Tuy đại công tử không trách tôi ở chuyện này, thế nhưng tóm lại thì tôi vẫn thấy mình làm sự việc phát sinh vấn đề, tôi chuẩn bị nói lời từ chức với công tử, để tôi ra nước ngoài đề tỉnh lại mình.

Chú Triệu cười nói: - Anh Trịnh, anh suy nghĩ quá nhiều rồi, anh là người theo chân công tử giành lấy những gì ngày hôm nay, công tử còn cần anh chủ trì công việc ở thành phố Lâm Hồ, sao anh lại bỏ đi được?

- Đại công tử căn bản rất thành tâm, tôi cực kỳ cảm kích, nhưng tôi tự mình hiểu lấy mình, nếu như tôi tiếp tục ở vị trí này sẽ làm cho công tử khó xử. Anh Trịnh nói đến đây thì chợt nói: - Phía bên kia cũng được giải quyết rồi chứ?

- Hôm nay Trần Tĩnh Khắc lái xe vì thắng không còn tốt thế nên va chạm vào xe tải, bây giờ căn bản đã không thể cứu chữa được, đã tử vong. Chú Triệu nói đến hai chữ tử vong thì hào hứng giống như một sinh mệnh vừa được cho ra đời.

Nhưng cái tên Trần Tĩnh Khắc kia căn bản là khá quen thuộc với người thành phố Lâm Hồ, vì người này là phó cục trưởng cục công an quận Thành Tây, tuy chỉ là cán bộ cấp phó phòng nhưng căn bản có năng lượng cực kỳ lớn ở Lâm Hồ.

Bây giờ người từng được xưng tụng là sát tinh của kẻ cướp đã chết một cách không tiếng động.

- Tốt, làm như vậy thì đại công tử cũng không quá lo lắng nữa rồi. Anh Trịnh nói, sau đó dùng giọng cảm khái nói: - Anh Triệu, anh em ta đã sát cánh với nhau khá lâu, cũng lâu rồi không nói nhiều như hôm nay, mời anh điếu thuốc.

Anh Triệu cười cười, bàn tay vừa định duỗi ra phía sau, đúng lúc này chợt cảm thấy da đầu tê dại. Vì đó cũng không phải là điếu thuốc, chính là một khẩu súng với nòng súng đen ngòm.

- Anh...Anh muốn làm gì? Anh Triệu nhìn anh Trịnh rồi dùng giọng khó tin nói, lời nói lắp bắp.

Anh Trịnh nhìn anh Triệu rồi cười hì hì nói: - Tôi biết rõ anh chuẩn bị làm gì. Anh Triệu, anh cho rằng tôi không biết anh nhận được chỉ lệnh của đại công tử, căn bản là xử cả tôi sao? Tôi làm thế này cũng là tự bảo vệ mình, anh đừng trách tôi.

- Đoàng. Anh Triệu còn định lên tiếng nhưng đại ca Trịnh đã không cho hắn cơ hội, khi tiếng súng vang lên, thi thể anh Triệu ngã xuống. Khi anh Triệu ngã xuống, khẩu súng trên một bàn tay còn lại cũng rơi xuống sàn.

Đại ca Trịnh cúi người nhặt khẩu súng lên, sau đó hắn cười cười nói: - Anh Triệu, đại công tử đã không cho tôi đường sống, như vậy tôi cũng chỉ có thể tự tìm đường sống cho mình. Anh cũng đừng trách tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, chúng ta vì cái gì mà sống, không phải là vì cái mạng của mình sao?

...

Khi Đoạn Văn Đống lấy thân phận phó cục trưởng cục công an tỉnh đi đến thành phố Lâm Hồ, lúc này những người nên khống chế đã bị khống chế. Vì có chứng cứ rõ ràng, thế cho nên nữ nhân viên của quán bar căn bản bị đột phá phòng tuyến tâm lý, nàng thừa nhận mình làm theo sắp xếp của giám đốc quán bar.

Nhưng sau khi bắt được đám người của quán bar, manh mối chĩa về phía Hào Tam. Đoạn Văn Đống cho người đi bắt Hào Tam, căn bản là người này đã biến mất không chút tăm tích.

Một manh mối khác chính là phó cục trưởng cục công an quận Thành Nam.

Vị phó cục trưởng này đã chết vì tai nạn xe hơi, lúc này giống như trời xanh có mắt, tất cả những kẻ ác đều bị diệt sạch, nhưng kết quả này lại làm cho da đầu Đoạn Văn Đống chợt tê dại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui