Bí Thư Trùng Sinh

Giọng nói khiêu khích của người này là không lớn thế nhưng lại rất có tác dụng, người đồng sự kia lập tức dùng giọng không phục nói: - Vụ án ở thành phố Lâm Hồ rõ ràng là hàm oan, thật sự có chút đáng tiếc, hôm nay cục công an thành phố Đông Hồng tổ chức lễ truy điệu cho đồng chí kia. Đoạn Văn Đống ngày hôm qua đã đến đây một chuyến, mời bí thư Lý tham gia, coi như an ủi cho thuộc hạ.

- À, cục trưởng Đoạn cũng xem như thương cảm cho cấp dưới, ý nghĩ này là rất tốt. Mặc dù là chuyện của người khác, thế nhưng đám tiểu nhân vật công tác trong cơ quan lâu năm nói về vấn đề này mà vẻ mặt vẫn không biến đổi, có người chợt hỏi: - Bí thư Lý có đồng ý không?

- Nếu như đồng ý thì cục trưởng Đoạn Văn Đống còn phải chạy đến đây sớm vậy sao? Người đồng sự bên cạnh dùng ánh mắt khinh thường người người vừa lên tiếng rồi nói.

- Vì sao bí thư Lý không đồng ý? Đây cũng không phải là chuyện gì xấu. Một viên đồng sự trẻ tuổi không nhịn được phải lên tiếng.

Những cán bộ lớn tuổi lúc này căn bản không muốn bàn luận, thậm chí đã có người hiên ngang ưỡn ngực tách nhóm đi nhanh về phía trước. Khi viên cán bộ trẻ kia có chút khó hiểu, chợt một người đồng sự công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân thành phố vỗ vỗ lên vai nói: - Tiểu Hầu, chuyện này liên quan đến lãnh đạo thị ủy, cậu không nên nói nhiều.

- Như vậy lần này cục trưởng Đoạn lại đến rồi về tay không sao? Tiểu Hầu nhìn một người quen bên cạnh rồi khẽ hỏi.

Dù Tiểu Hầu cho ra câu hỏi nhưng người kia cũng không cho ra đáp án, nhưng nhìn vẻ mặt của người ta thì hắn giống như hiểu được vài vấn đề.

Giống như những gì mà đám nhân viên công tác đang suy đoán, lúc này Lý Hồng Phảng thật sự có chút khó xử.

Khi mà lãnh đạo thị ủy không muốn tham gia, Lý Hồng Phảng căn bản cũng không muốn tham gia. Nhưng Đoạn Văn Đống trầm ngâm giây lát rồi nói: - Anh nên chú trọng nghi thức truy điệu đồng chí Tiểu Khương, cho ra một quy cách cao, cũng làm cho người nhà Tiểu Khương thấy chính quyền có sự quan tâm cao độ. Hơn nữa bí thư Lý ngài là lãnh đạo hệ thống tư pháp của thành phố Đông Hồng, nếu ngài tham gia lễ truy điệu thì nhất định sẽ...

- Anh Đoạn, tôi hiểu tâm tư của anh, thực tế tôi cũng rất tình nguyện tham gia lễ truy điệu của đồng chí Tiểu Khương, nhưng anh cũng đừng chém tôi thành hai khúc được.

Đoạn Văn Đống nhìn cái đầu hói của Lý Hồng Phảng mà không khỏi cười lạnh, thế nhưng hắn vẫn cố gắng tranh thủ: - Bí thư Lý, anh xem công tác kêu gọi đầu tư có nên để cho vị lãnh đạo nào khác tham gia hay không?

- Cục trưởng Văn Đống, công tác không thể qua loa được. Thế này đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho phó bí thư Đặng, để anh ấy đại diện tham gia. Lý Hồng Phảng giống như cũng không muốn dây dưa với Đoạn Văn Đống, hắn cầm lấy điện thoại nhanh chóng gọi đi.

Đoạn Văn Đống nhìn Lý Hồng Phảng sắp xếp cho phó bí thư Đặng của ủy ban tư pháp thị ủy đến tham gia lễ truy điệu của Tiểu Khương mà tâm tình không khỏi ảm đạm. Hắn cũng không phải cảm thấy cấp bậc của phó bí thư Đặng là thấp hơn mình, thực tế đối với hắn thì cố gắng làm một lễ tang long trọng và có quy cách cao cho một cảnh sát trẻ tuổi cấp dưới, căn bản là một câu trả lời thỏa đáng cho người thân thủ hạ của mình.

Nhưng chuyện này gặp không ít khó khăn, Đoạn Văn Đống nhìn Lý Hồng Phảng nâng ly trà lên nhấp một ngụm, thế là cũng không nói gì khác mà lên tiếng: - Thôi thì tôi đi trước đây.

Lý Hồng Phảng đang ước gì Đoạn Văn Đống đi cho mau, thế là hắn nhanh chóng đứng lên nói: - Cục trưởng Văn Đống, lần này thật sự có lỗi, cậu cũng đừng nên đặt nặng trong lòng. Sau này nếu có cơ hội thì hai anh em ta sẽ uống vài ly, xem như tôi bồi tội cho cậu ở sự kiện này.

Đoạn Văn Đống cười cười, sau đó bắt tay rồi rời khỏi phòng làm việc của Lý Hồng Phảng.

Đoạn Văn Đống là một cảnh sát lâu năm, hắn có tố chất vượt qua thử thách, nhưng dù thế nào thì lúc này trong lòng cũng sinh ra xúc động muốn chửi chó má.

- Làm cái quái gì vậy? Đoạn Văn Đống thở dài một hơi, hắn xoay người đi xuống lầu, nhưng vừa đi được hai bước thì có chút chần chờ, hình bóng của bố mẹ và vợ của Khương Tồn Minh chợt hiện lên trong đầu hắn. Điều này làm hắn đang cất bước chợt dừng chân lại.

Nếu như không tìm được lãnh đạo tham gia lễ tang, như vậy sẽ không có được vài phần cảnh tượng. Tuy người thân của Khương Tồn Minh sẽ không quan tâm, thế nhưng mình có thể làm tốt công tác sẽ là an ủi lớn cho bọn họ.

"Đi tìm Lý Hồng Phảng nữa sao?" Đoạn Văn Đống chợt lắc đầu, hắn cũng không tiếp tục đến tìm Lý Hồng Phảng, nhưng bây giờ nên tìm ai đây? Chẳng lẽ lại yêu cầu Trần Gia Hòa đi tham gia lễ truy điệu của Khương Tồn Minh.

Tuy Trần Gia Hòa không nói gì ở sự kiện này, thế nhưng trong quan trường có đa số người giỏi suy đoán ý nghĩ của lãnh đạo. Những suy đoán này căn bản không có chứng cứ khoa học để xác minh sự thật, nhưng lại được nhiều người trong quan trường cực kỳ chú trọng.

- Cục trưởng Đoạn, thế nào rồi? Vị phó chủ nhiệm văn phòng cục công an thành phố Đông Hồng là Trần Tiêu Danh đi đến bên cạnh Đoạn Văn Đống rồi khẽ hỏi.

Đoạn Văn Đống lắc đầu rồi nói: - Anh ấy sắp xếp cho phó bí thư Đặng đến tham gia.

Trần Tiêu Danh căn bản không xa lạ gì phó bí thư Đặng của ủy ban tư pháp thị ủy, biết rõ đây là một người ba phải trong hệ thống tư pháp, vị trí của người này căn bản kém qua xa Lý Hồng Phảng.

- Cục trưởng, nếu không chúng ta mời trưởng phòng Vương tham gia một chút? Trần Tiêu Danh biết lãnh đạo của mình có quan hệ mật thiết với trưởng phòng Vương, thế là hắn dùng giọng không yên xin chỉ thị của Đoạn Văn Đống.

Đoạn Văn Đống thật sự cũng rất muốn trưởng phòng Vương đến tham gia, nhưng hắn lại lắc đầu nói: - Chúng ta không nên gây thêm phiền toái cho trưởng phòng Vương, dù sao thì sự việc cũng không liên hệ đến trưởng phòng Vương được.

Trần Tiêu Danh cũng cảm thấy lời nói của mình có chút lỗ mãng, thế nhưng gương mặt hòa ái dễ gần của trưởng phòng Vương khi đến cục công an thành phố, hắn cảm thấy lãnh đạo có thể tham gia. Nhưng trưởng phòng Vương là lãnh đạo tỉnh ủy, nhìn từ phương diện nào cũng không thể tham gia lễ truy điệu này.

- Được rồi, chúng ta đi đến chỗ của chủ tịch Đào, nếu chủ tịch Đào đến thì quá tốt. Đoạn Văn Đống quay sang nói với Trần Tiêu Danh.

Trần Tiêu Danh nghe Đoạn Văn Đống nói muốn đi tìm phó chủ tịch chủ quản khối tư pháp trong thành phố Đông Hồng là chủ tịch Đào, hắn há miệng định ngăn cản, thế nhưng lại nuốt lời xuống bụng.

Trần Tiêu Danh đợi trong xe hai mươi phút nhưng không thấy Đoạn Văn Đống đi xuống, trong lòng biết rõ lần này có lẽ lãnh đạo sẽ phải về tay không, nhưng hắn lại thật sự cảm động vì hành vi của lãnh đạo vào lúc này.

Đoạn Văn Đống có thể vì bộ hạ của mình mà đi cầu người ta, điều này làm cho hắn cảm động. Hơn nữa Đoạn Văn Đống là người không thích cầu cạnh người khác, bây giờ căn bản ném thể diện của mình để đi tìm mệt mỏi, chua xót trong đó là thế nào thì Trần Tiêu Danh căn bản là hiểu khá rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui