Bí Thư Trùng Sinh

Trần Tiêu Danh nghĩ đến những người mà Đoạn Văn Đống đến cầu cạnh, hắn cảm thấy tâm tình mỏi mệt. Hắn lấy ra một điếu thuốc, đang định châm lửa thì chợt nghe lái xe nói: - Chủ nhiệm Trần, anh xem đó có phải là chủ tịch Đào không?

Trần Tiêu Danh chợt kinh hoảng, thiếu chút nữa thì làm rơi điếu thuốc xuống đất. Nếu như là trước kia thì hắn nhất định cho tên lái xe một bài học, nhưng bây giờ ánh mắt hắn lại nhìn về phía bên kia.

Trần Tiêu Danh thấy một người đàn ông trung niên đi ra khỏi khu văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, sau lưng người này còn có ba người khác. Tuy khoảng cách khá xa, thế nhưng nhìn vào dáng người, Trần Tiêu Danh có thể xác định đó là phó chủ tịch Đào chủ quản công tác tư pháp.

Phó chủ tịch Đào? Vậy cục trưởng Đoạn đâu? Tuy trong lòng có đáp án nhưng Trần Tiêu Danh vẫn bước xuống xe, sau đó đi về phía văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Đông Hồng.

Khi đi đến bậc cầu thang thì Trần Tiêu Danh thấy Đoạn Văn Đống đang đi xuống lầu, lúc này bộ dạng của Đoạn Văn Đống là cực kỳ hiu quạnh. Hắn muốn tiến lên nói với lãnh đạo vài câu, thế nhưng lại sợ cắt ngang dòng suy tư của Đoạn Văn Đống.

Lúc này kịch bản cũ lại lặp lại với Đoạn Văn Đống, khi hắn đi đến bậc cầu thagn cuối cùng thì Trần Tiêu Danh cũng đi đến bên cạnh. Trần Tiêu Danh khẽ đỡ Đoạn Văn Đống rồi nói: - Cục trưởng Đoạn, ngài không sao chứ?

- Không có gì, chỉ là nghĩ đến một số việc mà thất thần thôi. Đoạn Văn Đống nhìn Trần Tiêu Danh rồi khẽ nở nụ cười.

- Cục trưởng Đoạn, vừa rồi đội trưởng Niên nói anh khi nào thì đi đến hiện trường lễ truy điệu? Trần Tiêu Danh nhìn vẻ mặt của Đoạn Văn Đống, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, sau đó nói với Đoạn Văn Đống.

Đoạn Văn Đống có chút chần chờ, sau đó hắn sờ lên đầu nói: - Tôi đi quá lâu rồi, anh Niên cũng thấy cấp bách mà gọi điện thoại thúc giục. Chúng ta đi về thôi, cũng không nên để người nhà bọn họ chờ lâu.

Trần Tiêu Danh lên xe rồi hỏi một câu: - Vừa rồi tôi thấy chủ tịch Đào, tôi có hỏi vài câu, chủ tịch Đào rất xem trọng chuyện này, nhưng hôm nay có một hội nghị quan trọng cần tham gia, thế cho nên sắp xếp cho thư ký trưởng Triệu đến tham dự lễ truy điệu.

Thư ký trưởng Triệu chính là một trong các vị phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Đông Hồng, công tác chủ yếu là phục vụ cho chủ tịch Đào. Có thể nói đây là đại thư ký của chủ tịch Đào, nhưng độ nặng của thư ký trưởng Trần là quá kém so với chủ tịch Đào.

- Cục trưởng Đoạn, như vậy cũng tốt, có bí thư Đặng đại biểu cho ủy ban tư pháp, thư ký trưởng Triệu đại biểu cho ủy ban nhân dân thành phố, hai người bọn họ đến cũng xem như an ủi cho Tiểu Khương. Tuy Trần Tiêu Danh hiểu ý nghĩa của nó là thế nào nhưng vẫn mở miệng nói với Đoạn Văn Đống.

Đoạn Văn Đống gật đầu nói: - Coi như không tệ.

Khi xe đi vào trong nhà tang lễ, lúc này nhân viên công tác đang bận rộn qua lại. Niên Chí Tân đứng ở vị trí chỉ huy trung tâm ở nhà tang lễ với vẻ mặt hơi tái, sau khi sắp xếp nhiều công tác tương quan, hắn đi lên đón Đoạn Văn Đống.

- Cục trưởng Đoạn, ngài đến rồi.

Đoạn Văn Đống đối diện với gương mặt chờ mong của Niên Chí Tân, rõ ràng là đang rất hy vọng với mình. Nhưng hắn lại căn bản không thể cho thủ hạ của mình một kết quả thích đáng.

- Được rồi anh Niên, không cần phải chờ người nũa, anh nói người ta chuẩn bị một chút đi. Đoạn Văn Đống nhìn về phía Niên Chí Tân rồi khoát tay áo dùng giọng chân thật đáng tin nói.

Tuy Niên Chí Tân là người có tính tình cứng nhắc, nhưng cũng phải xem người đối diện là ai. Lúc này người đó là Đoạn Văn Đống, hắn cũng khó thể nào phát tính tình của mình ra được. Hắn nhìn vẻ mặt của Đoạn Văn Đống, sau đó đồng ý, lại nói với Trần Tiêu Danh ở bên cạnh Đoạn Văn Đống: - Tiểu Trần, anh đi sắp xếp dùm tôi.

Sau khi Trần Tiêu Danh đi xa thì Niên Chí Tân mới nói với Đoạn Văn Đống: - Cục trưởng Đoạn, những người kia thật sự đúng là...

- Được rồi, anh cũng không nên oán trách người khác, bọn họ cũng có cái khó của mình, ai cũng không thể đắc tội được, đặc biệt là đắc tội với cấp trên cũng không phải chuyện gì hay. Sau khi nói hai câu thì Đoạn Văn Đống kéo Niên Chí Tân đi về phía người nhà của Tiểu Khương. Bố mẹ của Khương Tồn Minh đều là những người hơn sáu mươi tuổi, lúc này nhìn qua rất tiều tụy, bây giờ người sử lý sự vụ chính là anh của Khương Tồn Minh.

Khương gia cực kỳ cảm kích Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân, dù sao với thân phận của Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân mà chạy tới chạy lui vì việc của Khương Tồn Minh, bản thân nó cũng làm cho gia đình bọn họ có thể diện.

- Cục trưởng Đoạn, đội trưởng Niên, các anh đã bận rộn cả ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút, nếu không sẽ mệt chết người. Bố của Tiểu Khương nói hai câu với Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân, sau đó run rẩy lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc.

Đoạn Văn Đống và Niên Chí Tân cũng không biết nói gì hơn với một ông bố kiên cường như vậy, hai người bọn họ nhận thuốc, sau đó Đoạn Văn Đống nói ra vài sắp xếp với lễ tang.

Bố của Tiểu Khương lúc này chợt nói: - Cục trưởng Đoạn, cám ơn anh đã quan tâm.

Sau khi nói vài câu thì Đoạn Văn Đống đi ra, Niên Chí Tân đi theo bên cạnh, hắn nhìn gương mặt của Đoạn Văn Đống, không khỏi đấm một cái lên cây cột trong nhà tang lễ.

Đoạn Văn Đống hiểu rõ tâm tình của Niên Chí Tân vào lúc này, hắn lên tiếng: - Anh nhất định phải nhớ kỹ, dù thế nào cũng phải làm tốt công tác của lễ truy điệu lần này.

Niên Chí Tân có liên hệ với Đoạn Văn Đống nhiều năm, rất ít khi thấy cục trưởng Đoạn nói lời cứng rắn như vậy, thế là gật đầu tỏ vẻ đã hiểu lời nói của lãnh đạo.

Ba mươi phút sau lễ truy điệu bắt đầu, khi tiếng nhạc buồn vang lên, ảnh của Khương Tồn Minh được treo lên, lúc này người thân đứng ở hai bên bắt đầu mặc niệm.

Đoạn Văn Đống, Niên Chí Tân và những vị lãnh đạo cục công an thành phố đứng im ắng bên dưới, bọn họ đưa mắt nhìn Khương Tồn Minh đang mỉm cười trong tấm ảnh, cả đám người đều cúi đầu làm mặc niệm.

Đoạn Văn Đống là người chủ trì lễ tang của Khương Tồn Minh, hắn nhìn gương mặt của Khương Tồn Minh trong hình mà không khỏi thầm nghĩ: "Cậu ra đi thanh thản, oan sai của cậu đã được rửa sạch, máu của kẻ thù cũng đã đổ, những kẻ hiềm nghi sẽ bị đưa ra xét xử, người nhà của cậu cũng nhất định sẽ..."

Lúc này Đoạn Văn Đống cũng không thể nghĩ thêm được điều gì khác, hắn nhìn gương mặt sáng lạn với nụ cười của Khương Tồn Minh, đối với Khương Tồn Minh bây giờ thì tất cả đều đã muộn.

- Mong mọi người bớt đau thương. Đoạn Văn Đống dù đau lòng nhưng vẫn phải nói ra sáu chữ này, những lời này hắn không phải chỉ nói cho bố mẹ Khương Tồn Minh ở bên cạn, còn nói cho Tiểu Mộ đang run rẩy ở sát bên.

Tiểu Mộ là một người phụ nữ kiên cường, mặc dù nàng cũng không xinh đẹp, thế nhưng trong mắt Đoạn Văn Đống thì cô gái này căn bản cực kỳ bội phục và đáng kính trọng. Không phải là vì nàng đã cố gắng bỏ qua tất cả để giải oan cho chồng, hơn nữa còn là vì tình yêu cao cả của nàng.

Một người tốt như vậy sao không nhận được báo đáp tương xứng chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui