Bí Thư Trùng Sinh

Điều chỉnh ban ngành thành phố Lộc Hồ, xem như hạ sát thủ với Lộc Hồ, do đó đạt được hiệu quả phá núi dọa hổ. Xem ra Vương Tử Quân căn bản không định nương tay với thành phố Lộc Hồ.

- Tử Quân cậu có ý kiến gì với phương diện điều chỉnh ban ngành thành phố Lâm Hồ? Diệp Thừa Dân suy tư về vài khả năng, sau đó khẽ hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, hắn dùng giọng có chút hỗ thẹn nói: - Bí thư Diệp, nói thật thì những ngày qua trong đầu tôi chỉ là chuyện khảo hạch giữa năm, căn bản chưa từng có ý nghĩ về phương diện này. Anh xem, anh có thể vung tay chỉ điểm một chút ở phương diện xử lý vấn đề này không?

Diệp Thừa Dân nghe câu hỏi của Vương Tử Quân mà không khỏi bật cười. Vương Tử Quân giằng co ở trong phòng mình một lúc lâu, thế nhưng ngay cả chuyện này mà cũng không nghĩ ra được? Tất nhiên lão sẽ không tin. Nhưng nhìn gương mặt với nụ cười của Vương Tử Quân, lão nào không rõ đây là Vương Tử Quân đang ném một phần lễ lớn cho mình?

Thay đổi ban ngành thành phố Lộc Hồ, nếu không có gì bất ngờ sẽ được chấp hành theo ý mình. Diệp Thừa Dân dù là người trên cơ bản cực kỳ ổn định ở Nam Giang, thế nhưng căn cơ vẫn thiếu hụt. Nếu như lão có thể nắm được thành phố Lộc Hồ trong tay, như vậy sau này dư âm ở tỉnh Nam Giang sẽ càng rộng rãi hơn.

- Được, tôi sẽ đi bàn với chủ tịch Chử phía bên kia. Diệp Thừa Dân có chút trầm ngâm, sau đó nói ra vài chữ như vậy.

Một câu nói hời hợt của Diệp Thừa Dân làm cho Vương Tử Quân cực kỳ vui mừng: Vì Diệp Thừa Dân đã đồng ý với chuyện này, thế cho nên cũng đã có phân nửa thành công. Tuy Vương Tử Quân là người nắm thế chủ động, thế nhưng hắn khó thể nào đi thuyết phục được Chử Vận Phong. Bây giờ Diệp Thừa Dân chủ động đi thuyết phục Chử Vận Phong, như vậy đã xem như giải quyết một khó khăn lớn cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, hắn cảm thấy rất thoải mái. Tuy sự việc có nhiều phong ba gió lốc, thế nhưng lúc này trên cơ bản được tiến hành theo đúng phương hướng của hắn. Vương Tử Quân tiến hành cải cách nhân sự, hắn cảm thấy điều quan trọng nhất chính là quá triệt ý chỉ của mình vào trong hàng ngũ cán bộ.

Dù thế nào thì Vương Tử Quân đến Nam Giang quá ngắn, tuy đã nắm giữ vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy trong tay, thế nhưng lại không quá hiểu rõ về đám trưởng phòng tổ chức bên dưới. Nếu như không quán triệt được ý chỉ của mình với đám người này, Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ lo lắng.

Vì vậy khi mới bắt đầu công tác cải cách nhân sự, hắn đã nghĩ rất kỹ, sẽ tiến hành điều chỉnh vị trí trưởng phòng tổ chức ở các thành phố trong tỉnh. Nhưng bây giờ chưa là nhiệm kỳ mới, cũng không có chuyện điều động nhân viên số lượng lớn. Cho dù hắn là một tồn tại quyền cao chức trọng ở Nam Giang, thế nhưng cũng không thể cho ra động tác gì quá lớn.

- Trưởng phòng Tử Quân, bí thư Diệp có ở trong phòng không? Vương Tử Quân rời khỏi khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, hắn vừa vặn gặp mặt Diêu Trung Tắc. Lúc này Diêu Trung Tắc thấy Vương Tử Quân thì vươn tay, bộ dạng cười tủm tỉm.

Vương Tử Quân nhìn rồi nói với Diêu Trung Tắc: - Bí thư Diệp đang ở trong phòng, tôi vừa từ trong đó đi ra. Nếu ngài có chuyện gì thì bây giờ nên đi đến ngay, có lẽ còn chưa có người nào đi vào.

- Ha ha, cũng không có chuyện gì, chỉ là có chút tình huống cần liên hệ với anh ấy. Diêu Trung Tắc nói đến đây thì có chút chần chờ: - Công tác luôn xuất hiện nhiều nghi vấn và vấn đề, có vài vấn đề không đáng sợ, thế nhưng chỉ sợ con người quá gian lận, điều này luôn làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

Vương Tử Quân sóng vai bước với Diêu Trung Tắc, hắn khẽ cười với Phòng Quảng Thắng ở một bên, sau đó khẽ nói: - Bí thư Diêu, chút thủ đoạn nhỏ thì cuối cùng cũng không được cho vào trong bầu, cũng không ra thể thống gì, ngài cũng không nên chấp nhất với những người kia làm gì.

- Không chấp nhất đám người bọn họ thì thật sự có vài phần nén giận. Diêu Trung Tắc gật đầu thật mạnh, hắn quét mắt nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, sau đó chuẩn bị bỏ đi.

- Bí thư Diêu, tối nay ngài có thời gian rảnh không? Vương Tử Quân thấy Diêu Trung Tắc chuẩn bị bỏ đi thì cười nói.

Diêu Trung Tắc chưa từng một mình ước hẹn với Vương Tử Quân, bây giờ chợt nghe Vương Tử Quân hỏi tối nay có rảnh không, hắn chợt sững sờ. Hắn nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại cố gắng giả vờ hồ đồ: - Trưởng phòng Tử Quân, buổi tối có chuyện gì sao?

- À, cũng không có gì cả, chỉ là muốn mời bí thư Diêu một bữa cơm. Vương Tử Quân dùng giọng nghiêm trang nói.

Diêu Trung Tắc xoa xoa hai bàn tay rồi trầm giọng nói: - Trưởng phòng Tử Quân, nếu như có chuyện gì thì tôi có thể giúp anh được ngay, có gì thì anh cứ nói, để xem tôi có thể cung cấp cho anh được cái gì tham khảo hay không.

- Cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua bây giờ có chút thoải mái, thế nên muốn mời ngài uống vài ly mà thôi. Vương Tử Quân nhìn Diêu Trung Tắc rồi dùng giọng thản nhiên nói.

Diêu Trung Tắc thấy nụ cười nhàn nhạt trên miệng Vương Tử Quân có vài phần trào phúng, thế là hắn cười đắc ý nói: - Tử Quân, thật sự xin lỗi, hôm nay trong nhà có đứa cháu đính hôn, lại tổ chức vào buổi tối, tôi là người phải nể mặt đến tham gia. Tôi đã đồng ý với người ta, không thể chối từ được, nếu không lần sau tôi mời anh nhé?

- Vậy thì để lần sau. Vương Tử Quân mỉm cười dùng giọng tùy ý nói: - Bí thư Diêu, lần này là tôi thật tình muốn mời ngài.

Diêu Trung Tắc muốn nói gì đó nhưng chưa kịp phát ra khỏi miệng thì Vương Tử Quân đã đi xuống bên dưới. Diêu Trung Tắc nghĩ đến nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, lão không khỏi cảm thấy có vài phần nghi hoặc.

...

Một ngọn gió nhẹ thổi qua, trời xanh không mây, không khí nhẹ nhàng khoan khoái. Tuy lúc này trời tối nhưng con đường bên dưới rừng cây xanh ngắt lại có rất nhiều người đang đi tản bộ.

- Chào bí thư Diêu, ngài cũng chạy bộ à?

- Bí thư Diêu, đã vài ngày không được gặp ngài, buổi tối ngài có thời gian không? Con cái bên kia gửi đến cho tôi ít trà, bây giờ có thể thưởng thức xem thế nào.

- Bí thư Diêu...

Diêu Trung Tắc đối mặt với những lời chào hỏi khắp bốn phía mà mỉm cười chối từ, hắn cũng không phải không muốn tăng tiến tình cảm với bọn họ, mà hắn thật sự có tâm sự.

Diêu Trung Tắc cố ý bày ra bộ dạng tùy ý chạy bộ, thế nhưng ánh mắt lại luôn dao động, lơ đãng xẹt qua nhà của Chử Vận Phong. Nhưng hắn căn bản là thất vọng, vì biệt thự hai tầng kia căn bản không sáng đèn.

Tuy trước mặt người khác thì Diêu Trung Tắc không tiếp xúc quá nhiều với Chử Vận Phong, thế nhưng thực tế hắn lại cực kỳ hiểu quy luật hoạt động của chủ tịch Chử. Hắn biết rõ chỉ cần chủ tịch Chử có mặt ở nhà thì phòng làm việc phải sáng đèn.

Lúc này phòng làm việc không bật đèn, như vậy không có chủ nhân ở nhà.

Chử Vận Phong đi làm gì rồi? Vì sao lúc này còn chưa về? Trước khi tan tầm thì hắn cố ý hỏi chương trình của Chử Vận Phong hôm nay, biết rõ hôm nay chủ tịch Chử cũng không có nhiệm vụ tiếp đãi gì cả. Thế cho nên hắn mới cố gắng chối bỏ tất cả công tác xã giao, căn bản chỉ muốn về gặp mặt Chử Vận Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui