Bí Thư Trùng Sinh

Tên đàn ông ngồi trên xe nhìn thấy người đẹp bên dưới đang cầm tay một tên khác, thế là không khỏi cảm thấy bực mình: - Này, làm bẩn xe của tôi, cũng không muốn đền bù mà muốn chạy đi sao?

- Này, nói cho các người biết, xe của tôi hơn hai triệu, không cho ra một câu nói rõ ràng thì khó thể đi được.

Vương Tử Quân không quan tâm đến tên kia, hắn kéo Trương Lộ Giai đi về. Tên đàn ông bên kia thấy hai người Vương Tử Quân đi về phía một chiếc Hummer, thế là không thèm quan tâm mà dùng giọng khiêu khích nói: - À, cũng là người có tiền, như vậy thì bồi thường đi.

Người này có lẽ có chút địa vị, nếu không cũng không chạy xe thể thao xa hoa như vậy, Vương Tử Quân cũng không muốn so đo với đối phương, thế nên nhanh chóng lên xe.

Người đàn ông kia cho rằng Vương Tử Quân định bỏ chạy, thế là nhanh chóng lên xe chặn hai người kia lại. Đúng lúc này hắn thấy thứ gì đó bay đến cửa sổ xe.

- Cầm lấy số tiền này rồi cút đi. Một âm thanh vang lên, một xấp nhân dân tệ rất dày đập lên đầu tên đàn ông chạy xe thể thao, mà chiếc xe Hummer phía bên kia cũng chạy đi như bay.

- Hừ, thằng khốn, đừng để tao bắt được chúng mày, mà chúng mày có chạy đằng trời. Tên đàn ông kia đỏ mặt tía tai rồi gầm lên một tiếng.

Khi tên đàn ông định gọi điện thoại xin trợ giúp, đúng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên. Hắn nhìn số điện thoại biểu hiện trên màn hình, chợt tỏ ra ỉu xìu, sau đó nghe máy: - Bố, con là Tiểu Long, ngài có chuyện gì không?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bực mình: - Cậu lại chạy đi đâu vậy? Mau chuẩn bị đến đây, chú Triệu đã đến, nếu như lần này không thành công, như vậy thì cậu chuẩn bị sẵn sàng đi.

- Bố, không phải mai mới là ngày mừng thọ ông Hách sao, cần gì phải nhanh chóng như vậy? Tên đàn ông không dám phản bác lời nói của bố mình, thế nhưng không khỏi lầm bầm một câu.

- Cậu quản nhiều như vậy làm gì, mau chạy đến đây. Người ở đầu dây bên kia nói một câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Mặc dù có chút không cam lòng thế nhưng tên đàn ông trẻ tuổi vẫn hổn hển chạy về phía sân bay. Sau khi đi được một đoạn thì cảm thấy tâm ý có chút bực mình, thế là dứt khoát gọi điện thoại: - Cục trưởng Lưu, có một tên khốn ăn xong vứt rác lên xe của tôi, kẻ gây tai họa đã bỏ chạy, anh cần phải giúp tôi hả giận...

- À, là một tên chạy chiếc Hummer, biển số không quá rõ ràng, anh xem rồi xử lý dùm.

Vương Tử Quân lái xe khá nhanh, liên tục vượt qua vài chiếc xe. Trương Lộ Giai ở bên cạnh cười lớn giống như một người phụ nữ hạnh phúc.

- Đàn ông có tiền thì đồi bại, phụ nữ đồi bại vì tiền, xem ra lời nói này cũng không giả. Chị thấy cậu vừa rồi lấy tiền đập lên đầu tên kia, căn bản là rất tiêu sái.

Vương Tử Quân cười cười, vừa rồi hắn có chút hăng hái. Hắn đã làm quan đến vị trí hiện tại, không ngờ mình lại có thể cho ra hành động như vậy.

- Có lẽ tiểu tử kia rất tức giận, chỉ sợ cái xe này sẽ bị bắt mất.

Trương Lộ Giai dùng giọng không cho là đúng cười ha hả nói: - Không có việc gì, xe này của Thiên Tâm, cậu ấy sẽ nghĩ biện pháp để lấy nó về.

Vương Tử Quân mới hiểu vì sao Trương Lộ Giai lại chạy một chiếc xe như vậy. Dưới sự chỉ dẫn của Trương Lộ Giai, chỉ một lát sau Vương Tử Quân đã lái xe đến một khu biệt thự, nơi này có kiến trúc châu Âu, nhìn qua cực kỳ tinh xảo.

Sau khi đi vào phòng thì Trương Lộ Giai giống như một tiểu phu nhân, nàng để Vương Tử Quân ngồi ở phòng khách xem tivi, ngay sau đó lại chạy ngay đến nhà bếp để loay hoay đồ ăn, Vương Tử Quân dùng giọng tò mò nói: - Biệt thự này cũng của Thiên Tâm sao?

- À, Thiên Tâm căn bản thích hưởng thụ, biết rõ chị đến thì căn bản đưa chìa khóa biệt thự. Trương Lộ Giai cười ngọt ngào, nàng dùng nụ hôn trả lời hắn.

Vương Tử Quân bị tình cảm của Vương Tử Quân bao vây lấy người, đúng lúc này điện thoại trên bàn làm việc chợt vang lên.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thấy đó là một dãy số lạ, thế là có chút do dự. Sau đó hắn nghe máy: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

- Chào trưởng phòng Vương, tôi là Triệu Thái Sóc, ngài khi nào thì đến Vân Mặc? Tôi muốn đưa ngài đi đón gió tẩy trần. Mặc dù Triệu Thái Sóc có cùng vai vế với Vương Quang Vinh, thế nhưng lại không bày ra tư thế của một người trưởng bối, nói chuyện rất khiêm tốn.

Vương Tử Quân nở nụ cười với sự khách khí của Triệu Thái Sóc: - Chú Triệu, hôm nay tôi có xã giao, ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói sau.

Triệu Thái Sóc bên kia đồng ý hai tiếng, sau đó cúp điện thoại, lúc này trên mặt hắn có vài phần tiếc nuối.

- Bố, người này vẫn không hiểu chuyện, cũng không nể mặt mình, ngài còn quan tâm đến anh ta làm cái quái gì nữa? Đứng bên cạnh Triệu Thái Sóc là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nàng cao hơn mét bảy, nhìn qua có chút kiêu ngạo khinh người.

Triệu Thái Sóc căn bản rất sủng ái cô con gái của mình, hắn dùng giọng oán trách nói: - Bây giờ bố chạy qua lại vì cậu ta, hơn nữa người với thân phận như cậu ta, có lẽ có nhiều người có tâm tư giống như bố, cậu ấy khó thể nào dứt người ra được.

- Hừ, có gì mà đặc biệt hơn người, chẳng lẽ có ba đầu sáu tay sao? Cô gái dùng ánh mắt khinh thường nhìn bố mình rồi hừ lạnh một tiếng nói.

- Được rồi, đừng nói những lời này nữa. Triệu Thái Sóc nhìn thoáng qua bộ dạng cung kính của đám nhân viên phục vụ, sau đó nói: - Chú Lộ của con hẹn bố dùng cơm, chúng ta sang bên đó thôi.

Khi nhóm người Triệu Thái Sóc đi đến cửa phòng thì gặp mặt một người đàn ông trung niên không cao nhưng cực kỳ có khí thế, người này đón chào với gương mặt tràn đầy nụ cười. Người này đưa hai tay bắt chặt tay của Triệu Thái Sóc rồi nói: - Anh Triệu, anh em chúng ta đã vài ngày không tụ tập với nhau, hôm nay phải không say không về mới được.

- Ha ha ha, khó có được cơ hội chủ tịch Lộ hào hứng như vậy, hôm nay xem như tôi liều mình cùng quân tử.

- Ôi, anh nói vậy thì chẳng khác nào xa lạ rồi? Chủ tịch Lộ nói, sau đó nhìn thoáng qua cô gái đứng sau lưng Triệu Thái Sóc, lại dùng giọng thân thiết hỏi: - Đây là Mính Mính có phải không? Lần trước chú đến thì cháu mới học cấp hai, bây giờ mới đó mà đã là cô gái lớn rồi.

Tuy Triệu Mính Mính rất kiêu ngạo, thế nhưng nàng cũng là một người có ánh mắt. Lúc này đối diện với phó chủ tịch thường vụ Lộ, nàng căn bản cung kính nói: - Chào chú Lộ.

Chủ tịch Lộ cười ha hả nói: - Lần này chú đến quá vội vàng, căn bản không chuẩn bị lễ vật cho cháu. Thế này đi, cháu ở thành phố Vân Mặc vừa ý thứ gì thì cứ nói, chú nhất định sẽ làm cháu thỏa mãn.

- Tiểu Long, đến ra mắt chú Triệu, cũng gặp mặt em Mính Mính. Lộ Binh Chương nói rồi quay sang nói với cậu thanh niên đi phía sau.

nếu có mặt Vương Tử Quân ở chỗ này, chắc chắn sẽ không xa lạ với tên thanh niên kia. Nhưng lúc này tên thanh niên cũng không còn có khí chất bạo ngược như vừa rồi, hắn ăn mặc thẳng thớm, ăn nói không tầm thường, căn bản có vài phần khí chất của một người đàn ông đẹp trai phong độ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui