Bí Thư Trùng Sinh

Hách Quân Thành công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy cũng xem như dưỡng thành thói quen cho riêng mình. Lúc này hắn đứng trước mặt Vương Tử Quân, có chút gò bó, thậm chí còn cảm thấy áp lực lớn hơn cả khi đối diện với lãnh đạo đơn vị của mình. Hèn gì độ tuổi hai bên ngang nhau thế nhưng vị trí cao hơn thì mạnh hơn rất nhiều.

Hách Quân Thành thầm suy nghĩ như vậy, thế là càng thêm chú ý, sau khi đi đến một gian phòng nhỏ thì đưa tay lên gõ cửa với bộ dạng cực kỳ chú ý.

Vương Tử Quân đi vào phòng, hắn phát hiện bên trong có hai ông lão đang trò chuyện với nhau, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì hai người đều dừng lời.

- Ông, vị này chính là anh Vương, Vương Tử Quân! Hách Quân Thành giới thiệu cho ông lão ngồi phía bên trái một câu, sau đó giới thiệu với Vương Tử Quân: - Anh Vương, đây là ông nội của tôi, còn đây là ông Đổng.

Vương Tử Quân căn bản không xa lạ gì với Hách lão gia tử, lần này hắn đến chính là chúc thọ Hách lão gia tử. Còn Đổng lão gia tử ngồi bên cạnh Hách lão gia tử là ai, Vương Tử Quân suy nghĩ một chút thì cũng hiểu ra vấn đề. Hắn nhanh chóng cung kính nói: - Chào ông Hách, chào ông Đổng.

Hách lão gia tử vẫn không nói gì, Đổng lão gia tử đã cười nói: - Năm đó tôi đi đến thủ đô, căn bản là muốn cầu hôn cho cháu nội, không ngờ lão thủ trưởng nhìn cháu của tôi rồi lắc đầu nói không được. Trước đó vài năm nghe nói thủ trưởng gả Tiểu Bắc cho cậu, tôi cũng muốn xem cậu như thế nào, bây giờ vừa gặp đã thấy ánh mắt của thủ trưởng mạnh hơn chúng tôi rất nhiều.

- À, rốt cuộc là sóng sau đè sóng trước. Tiểu tử nhà anh là bí thư thị ủy thì Vương Tử Quân đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hơn nữa lại ở trong tỉnh Nam Giang. Hách lão gia tử giống như đã quen vui đùa với Đổng lão gia tử, thế nên lúc này lời nói rất tùy ý.

Vương Tử Quân nở nụ cười khiêm tốn, hắn cũng không nói gì thêm. Tuy hắn cực kỳ bình tĩnh thế nhưng cũng không dám ăn nói lung tung trước mặt hai vị trưởng bối. Hách Quân Thành nháy mắt với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.

Hai vị lão gia tử nói thêm vài chuyện, sau đó Đổng lão gia tử nhìn về phía Vương Tử Quân, chợt nói: - Tử Quân, lần này anh Hách gióng trống khua chiêng tổ chức mừng thọ, làm như vậy là vì cái gì, cậu cũng đã hiểu rõ ràng, cậu cảm thấy con đường này như thế nào?

Đổng lão gia tử chưa nói xong thì đã dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Tử Quân, Hách lão gia tử ở bên cạnh giống như rất tùy ý nhưng bây giờ cũng chăm chú nhìn Vương Tử Quân, xem đối phương có phản ứng gì.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó trầm giọng nói: - Thưa hai ông, cháu có hai điểm với vấn đề này: Thứ nhát là cháu cực kỳ cảm kích; thứ hai, cháu cảm thấy như vậy là quá gấp gáp.

Đổng lão gia tử đang nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân, sau khi nghe thấy hắn nói như vậy thì hai mắt khẽ híp lại. Lão nhìn thoáng qua Hách lão gia tử, sau đó nói tiếp: - Cậu nói cho tôi nghe xem, cậu thấy chỗ nào là gấp gáp.

Đổng lão gia tử hay Hách lão gia tử đều là những người tìm được sự sống trong cõi chết, từng tham gia chiến trận thiên quân vạn mã, thế cho nên luôn có khí thế làm cho người đối diện cảm thấy bị đè nén. Tuy khí thế này căn bản đã bị năm tháng bào mòn vài phần khi mà tuổi tác của bọn họ tăng cao, thế nhưng một khi không nở nụ cười thì khí thế đó vẫn bùng phát mạnh mẽ.

Đối mặt với khí thế của bọn họ, nếu là những người bình thường, không chỉ nói đến thế hệ thứ ba, dù là con cái thế hệ thứ hai cũng cảm thấy sợ hãi.

Vương Tử Quân sinh ra cảm giác lạnh người dưới cái nhìn soi mói của hai vị lão gia tử, nhưng hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn nói: - Cháu cảm thấy việc làm nhanh thì không đạt, có một số việc nên để nước chảy thành sông thì hay hơn.

Chỉ là một câu, Vương Tử Quân căn bản không giải thích, thế nhưng Đổng lão gia tử và Hách lão gia tử đang chờ câu nói của Vương Tử Quân chợt đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy đối phương giật mình.

Hai vị lão gia tử gọi Vương Tử Quân đến chủ yếu là có ý nghĩ muốn gõ đầu, cả hai đều thật lòng hưng phấn vì gia đình chiến hữu nhà mình có một đứa bé như vậy. Mọi người đều có tình nghĩa nhiều năm, không phải là xương cũng là gân.

Một nhân vật như vậy xuất hiện căn bản có chỗ tốt không nhỏ với từng gia đình, càng là như vậy thì bọn họ càng muốn gõ đầu Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân bây giờ có tư chất lý lịch và địa vị cực kỳ rõ rệt, thế nhưng nếu muốn là nhân vật hạch tâm thì vẫn có chút khiếm khuyết.

Vị trí của Vương Tử Quân là khá cao, nhưng dù tiếp tục đi lên cũng khó có năng lực áp chế tứ phương.

Khi hai người đang châm chước từ ngữ, chuẩn bị dạy bảo Vương Tử Quân, không ngờ Vương Tử Quân lại cho ra một kết quả như vậy, điều này thật sự nằm ngoài dự kiến của bọn họ.

Nhưng hai người đều sinh ra cảm giác như trút được gánh nặng, xem như Vương Tử Quân danh bất hư truyền, điều này là thứ mà bọn họ căn bản rất thích nghe ngóng.

- Cậu đã cảm thấy không phù hợp, vì sao còn muốn đến quấy rối tiệc mừng thọ của tôi? Đến nỗi tôi muốn yên tĩnh một chút cũng không được? Hách lão gia tử nói lời giống như có chút trách cứ, thế nhưng nụ cười trên mặt lại cực kỳ ôn hòa.

Vương Tử Quân lúc này càng thêm bình tĩnh, đối mặt với những người mà kinh nghiệm cực kỳ phong phú hơn mình, hắn biết mình làm ra thứ gì cũng là dư thừa, nếu có ý kiến gì khác, căn bản không bằng nói thật thì hay hơn.

Vương Tử Quân nghe Hách lão gia tử nói như vậy thì lên tiếng: - Hách lão gia tử, mặc kệ ngài có tin hay không, lần này cháu đến thành phố Vân Mặc, thật lòng muốn chúc thọ ngài, chuyện ngài vừa nói cháu cũng chỉ mới biết được mà thôi.

- Sao? Nói như vậy chính là Triệu Thái Sóc một mình gồng gánh à? Đổng lão gia tử nói rồi gãi gãi đầu: - Vậy cậu cảm thấy nên làm thế nào để giải quyết chuyện này?

- Sự việc đến nước này thì cậu cũng không nói không có việc gì được?

- Ông Đổng, hôm nay là ngày mừng thọ của Hách lão gia tử, căn bản là ngày vui, có gì mà giải quyết hay không? Còn về phần cháu, cháu rất tình nguyện được làm quen với các bác các chú. Vương Tử Quân căn bản mở miệng mang theo vài phần chọc ghẹo với Đổng lão gia tử.

- Ha ha ha, hai người chúng tôi còn lo lắng cậu quá mức kiêu ngạo, tâm tính lơ là, bây giờ xem ra là lo bò trắng răng. Thế này đi, cậu nên tiếp xúc với bọn họ nhiều hơn.

Vương Tử Quân cáo từ hai ông cụ, hắn cảm thấy trên lưng vã mồ hôi. Tuy hai ông lão đều tỏ ra cực kỳ thân ái, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không nhẹ nhàng như vậy.

Vương Tử Quân căn bản nói ra ý nghĩ thật sự của mình ở sự kiện này, hắn không phải không muốn cùng những người có lực vặn lại thành một sợi dây thừng, thế nhưng hắn châm chước mãi và cảm thấy bây giờ mình căn bản chưa đủ năng lực để hoàn toàn khống chế lực lượng này.

Hơn nữa nếu mình sớm đánh dấu lên người, như vậy căn bản cũng không hay. Vì thế sau khi xem xét kỹ lưỡng, Vương Tử Quân quyết định áp chế tâm tư này xuống. Hắn tin tưởng với quan hệ giữa các nhà vào lúc này, bây giờ nên liên lạc cảm tình với nhau, chờ hắn đi lên vị trí cao hơn, như vậy mọi chuyện sẽ là nước chảy thành sông.

Bây giờ nếu quá cưỡng cầu thì căn bản là trả giá lớn, hơn nữa còn phải trả giá ở nhiều phương diện.

Vương Tử Quân rời khỏi phòng, hắn được mời đến nói chuyện với nhóm người Lộ Binh Chương. Khi Vương Tử Quân đi đến, chủ đề trò chuyện vây quanh người hắn, tất nhiên hắn sẽ ung dung đối đáp với các vấn đề của mọi người với mình.

Không biết có phải là vì Hách lão gia tử bày mưu hay không, tất cả mọi chuyện vốn được tiến hành cũng không được tiến hành. Buổi tiệc mừng thọ thuần túy là một bữa yến tiệc vui vẻ thoải mái. Nhưng có một khác biệt, đó là khi dùng cơm thì Vương Tử Quân cũng không ngồi cùng bàn với những người đời thứ ba, căn bản được sắp xếp ngồi bên cạnh Hách lão gia tử.

Lúc này ở bên ngoài thì Trương Lộ Giai cũng không nên biểu hiện quá thân mật với Vương Tử Quân, nhưng khi quay về xe thì nàng vội vàng hỏi: - Thế nào? Chuyện này thất bại sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui