Bí Thư Trùng Sinh

Trong tỉnh Nam Giang thì Vương Tử Quân nhìn thấy có một số việc mặt ngoài có vẻ rất uất ức, nhưng nếu chăm chú xem xét, bên trong có nhiều điều cần bàn. Phát triển cao tốc xem như cực kỳ có lợi, cũng chính vì thế mà quan trường Nam Giang cho hắn một biệt hiệu, nói Vương Tử Quân làm quan căn bản vểnh đuôi lên. Người không thích thì sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để nói hắn nhổ cỏ tận gốc.

Hơn nữa Vương Tử Quân là người mà thái sơn đổ lên đầu cũng không nháy mắt, nhưng vào lúc kết quả chưa được công bố, người ta nói hắn luôn giả vờ ngây thơ nhưng lại biết tất cả. Đợi đến khi mọi người đang chờ chê cười vào mặt hắn, đang vui vẻ nở hoa trong lòng, hắn chợt cho ra một đòn mạnh, căn bản làm cho người ta giật mình chết lặng.

Vương Tử Quân căn bản có nghe qua nhiều tin đồn về mình, hắn cũng cảm thán khả năng khoa trương của đám người kia căn bản là quá lớn.

Nhưng bây giờ một tính mạng nhỏ bé đang rơi từ trên tầng hai xuống, Vương Tử Quân phát hiện mình thật sự hỗ thẹn với đánh giá của mọi người cho mình, hắn thật sự khó thể nào bình tĩnh tự nhiên được. Lúc này hắn cảm thấy cuống họng mình như bị người ta bóp chặt, mặc dù hắn không có quan hệ gì với cô bé kia, thế nhưng đó là một tính mạng con người, nó quá quan trọng.

Khoảnh khắc khi cô bé kia rơi xuống thì Vương Tử Quân chợt run lên. Hắn xem như đã hiểu, những người có mâu thuẫn với hắn, căn bản có thành kiến với hắn, mà thành kiến đó đang liên tục phát triển, kéo dài không ngừng...

Khoảnh khắc này Vương Tử Quân cực kỳ căm hận cảm giác của mình, tuy hắn biết nghĩ như vậy không phải là mình sai, thế nhưng lúc này cô bé kia đang rơi xuống mà đầu óc mình có chút mê muội, lại nghĩ đi nơi đâu.

Tại sao lại như vậy?

Khi Vương Tử Quân đang cảm thấy cực kỳ khó chịu thì thấy một người đàn ông đối diện với mình nhắm mắt lại. Người đàn ông kia đeo kính, vẻ mặt rất khổ sở. Tuy hắn không biết người đàn ông kia là ai, thế nhưng động tác của đối phương đã cho ra một đáp án xác thực.

Vương Tử Quân hiểu người đàn ông kia làm vậy là có ý gì.

Đối với nhiều người thì đây là khoảnh khắc cuối cùng của cô bé trên đời này, thế là Vương Tử Quân cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Khi cô bé rơi xuống đất, một bóng người chợt vọt đến, dưới ánh mắt khó thể nào tin được của mọi người, người kia nhanh chóng vươn tay ra giữ lấy cô bé.

- Mẹ. Tiếng khóc lớn của cô bé giống như trở thành vĩnh cửu, khi tiếng khóc sợ hãi này vang lên, mọi người đều thở dài một hơi. Mọi người nhìn về phía cô bé đang lảo đảo, nhìn người phụ nữ ngã nhào xuống đất, thiếu chút nữa thì không khỏi khóc lên vì vui sướng.

Không biết tiếng vỗ tay vang lên từ đâu, thế nhưng ngay sau đó đã mạnh mẽ như sấm dậy, mọi người đều hoan hô nhiệt liệt...

Mọi người hoan hô vì người phụ nữ kia đã cứu được cô bé, vì cô bé với tính mạng đáng quý kia đã quay trở về vòng tay ngọt ngào của mẹ mình.

Khi quần chúng đang náo loạn thì một giọng nói bén nhọn vang lên: - Mẹ, mẹ có sao không, mẹ?

Hai mươi phút sau Vương Tử Quân tìm được ông Lý và người cháu ở cách đó không xa, lúc này ông Lý dùng ánh mắt nghiêm cẩn nhìn ngọn lửa bốc cao, nếp nhăn trên mặt có vẻ thêm nhiều.

- Ông Lý, cứ để cho những người thanh niên đi xử lý hậu quả, ngài cùng các cháu nên đến khách sạn nghỉ ngơi một chút. Vương Tử Quân nhìn ông Lý rồi khẽ nói.

Ông Lý lắc đầu rồi dùng giọng thì thào nói: - Chỗ này của chúng tôi căn bản không có khả năng bốc cháy, vì khu dân cư chúng tôi có hệ thống phòng cháy rất tiên tiến, thật sự rất tiên tiến.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ngây ngô của ông Lý, hắn không biết nói sao để an ủi ông cụ. Đúng lúc này tiếng còi cứu hỏa vang lên chói tai, lính cứu hỏa cũng nhanh chóng tiếp cận khu dân cư.

Vòi nước phóng lên trời, ánh lửa dần giảm bớt, lúc này ngọn lửa có thể thiêu chết người căn bản đã được khống chế vài phần.

Khi ngọn lửa đã được khống chế thì ánh mặt trời xuất hiện ở phía đông, không ít người đi tới đi lui, cũng có vài người giống như lãnh đạo địa phương đang đứng thương lượng với nhau điều gì đó.

Nhưng những người kia không liên quan đến Vương Tử Quân, hắn đứng bên cạnh ông Lý, gương mặt có hơi rét run vì lạnh. Ông Lý không nghe Vương Tử Quân đi đến khách sạn, nhưng vợ con Lý Kiếm Tú lại đi đến bệnh viện.

Người mẹ chạy đến giữ lấy con mình, xem như cứu con mình khỏi cái chết dự báo trước, khi đó cũng đã bị gãy tay. Sau khi xe cấp cứu đến thì nàng được đưa đi bệnh viện.

- Các người là người nhà của Lý Kiếm Tú sao? Hai tên đàn ông mặc trang phục cảnh sát đi đến bên cạnh ông Lý rồi hỏi.

- Tôi là người nhà của Lý Kiếm Tú, các anh có chuyện gì sao? Ông cụ lầm bầm một lúc lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sau đó đưa mắt nhìn hai tên cảnh sát rồi khẽ hỏi.

- Lý Kiếm Tú ở đâu? Anh ấy tình nghi đả thương người khác, mong anh ấy theo chúng tôi tiếp nhận điều tra. Viên cảnh sát dẫn đầu nhìn thoáng qua ông Lý rồi lớn tiếng hỏi.

Lời nói của viên cảnh sát làm cho tâm tình ông Lý vốn bình tĩnh đã nhanh chóng trở nên kích động, lão lớn tiếng nói với hai tên cảnh sát: - Các anh muốn làm gì? Các anh không quan tâm đến chuyện người phóng hỏa đốt nhà, lại thông đồng với đám thương nhân kia, cam tâm làm ô dù cho bọn họ. Các anh có còn là người làm chủ cho dân nữa không? Các anh còn là cán bộ vì dân nữa không?

Ông Lý lớn tiếng nói làm cho đám quần chúng vốn bình tĩnh lại có chút kích động. Không biết là ai bắt đầu, có vài người xông lên, sau đó đồng thanh nói: - Chúng tôi báo cảnh sát đã được nửa giờ, các anh không phải chỉ có một người, đây là thái độ của các anh sao? Các anh nói cho chúng tôi xem, bên trong rốt cuộc có vấn đề gì?

- Chúng tôi đã ở chỗ này được hơn hai chục năm, bây giờ có hạng mục thì nơi này phát hỏa, bên trong có vấn đề gì không? Các anh không phải đến bảo vệ sự an toàn tính mạng cho chúng tôi sao? Còn không mau điều tra vụ này đi?

- Lưu Nhị cái quái gì, đánh nó là đúng, tôi cảm thấy Lưu Nhị chính là người phóng hỏa. Những giọng nói lộn xộn vang lên ồn ào làm cho gương mặt hai tên cảnh sát có vài phần cô đọng. Đúng lúc này chợt nghe thấy có người đồng thanh nói: - Các chú các bác, có ai thấy mẹ của cháu đâu không? Có ai thấy không? Cháu đang tìm mẹ.

Một giọng nói trẻ trung có hơi khàn chợt vang lên.

Sau khi nghe được giọng nói kia thì vẻ mặt của hai tên cảnh sát càng thêm ngưng trọng. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó tên cảnh sát dẫn đầu nói: - Chúng tôi nhất định sẽ phản ánh vấn đề của mọi người cho lãnh đạo, nhưng sự kiện Lý Kiếm Tú phát sinh trước mặt mọi người, lại có người báo án, thế cho nên chúng tôi phải xuống thực địa kiểm tra.

Hai tên cảnh sát bỏ đi nhưng người nơi này cũng không giải tán, chợt nghe thấy có người nói: - Chị Triệu sợ rằng không thoát được rồi.

Giọng nói của người đàn ông này không quá lớn thế nhưng khi lọt vào tai lại làm cho vẻ mặt mọi người cực kỳ ngưng trọng. Từng luồng ánh mắt không nhịn được phải nhìn về phía người đang mãi đi tìm mẹ ở bên kia.

Sáng sớm thành phố Lâm Hồ nhanh chóng khôi phục lại sức sống của mình, sau vụ cháy này thì cảnh sát phòng cháy chữa cháy tìm được ba thi thể, lúc này con của chị Triệu đang khóc rống lên bên cạnh thi thể mẹ mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui