Bí Thư Trùng Sinh

- Bí thư Thích, thành phố Lâm Hồ còn chưa phát triển kinh tế quá mạnh làm cho chủ tịch căn bản có chút sốt ruột, anh nên bỏ sức ra nhiều hơn.

"Làm cho chủ tịch có chút thất vọng?" Thích Phúc Lai nghĩ vậy mà không khỏi gật đầu nói: - Mong chủ tịch Kim cứ yên tâm, kinh tế của thành phố Lâm Hồ còn có chút lạc hậu nhưng tinh thần diện mạo của cán bộ và quần chúng trong thành phố là rất tốt. Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ tranh thủ thời gian đuổi theo những người khác.

Hai người trò chuyện với nhau, thang máy đã đi đến. Khi Kim Hành Thuấn tiến vào trong thang máy thì vẻ mặt của Thích Phúc Lai càng thêm dễ dàng hơn. Hắn nhìn thoáng qua Trần Kiến Dương, sau đó cười híp mắt nói: - Tối nay uống chút rượu, tìm hai người, chúng ta đánh bài.

...

Khuất Chấn Hưng là thư ký, công tác quan trọng nhất của hắn chính là sắp xếp và cho ra những nhắc nhở phù hợp với bí thư Diệp Thừa Dân. Từ sau khi làm thư ký cho bí thư Diệp Thừa Dân, hắn căn bản cực kỳ lưu ý phương diện này, thế cho nên đến bây giờ căn bản chưa từng xảy ra vấn đề.

Khuất Chấn Hưng ngồi trong phòng làm việc của mình, hắn sửa chữa một bản thảo mà bí thư Diệp sắp dùng. Hắn chỉ sợ nếu mình không cẩn thận chú ý, chỉ sợ thời gian sẽ lặng lẽ bỏ trốn đi mất.

Năm phút trôi qua, kim đồng hồ đã chỉ sang mười giờ, Khuất Chấn Hưng nhanh chóng đứng lên. Hắn đón chừng bây giờ các vị thường ủy tỉnh ủy đã đi vào phòng họp, bí thư Diệp nên chuẩn bị sẵn, sẽ không xuất hiện sai lầm ở phương diện thời gian.

Khuất Chấn Hưng gõ cửa đi vào phòng, bí thư Diệp Thừa Dân đang xem văn kiện, khi thấy hắn đi đến thì cười nói: - Đến giờ họp rồi sao?

- Vâng, bí thư, đã đến giờ rồi. Diệp Thừa Dân đứng lên đưa tay chống eo, sau đó trầm giọng nói: - Đi thôi, cũng đừng cho các đồng chí chờ quá lâu.

Khuất Chấn Hưng cầm theo ly nước của Diệp Thừa Dân, hắn cúi đầu đi theo sau lưng lãnh đạo. Lúc này trong đầu hắn liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, tuy lúc này Diệp Thừa Dân căn bản không khác gì dĩ vãng, thế nhưng hắn là một thư ký chuyên trách đi theo lãnh đạo lâu năm, mỗi khi lãnh đạo có bất kỳ vấn đề gì thì hắn đều cảm nhận được.

Bây giờ Diệp Thừa Dân có chút hưng phấn, Khuất Chấn Hưng có thể căn cứ vào tiến độ vung tay của lãnh đạo khi đi lại để cho ra kết luận này. Diệp Thừa Dân đôi khi không chịu biểu hiện cảm xúc ra gương mặt, thế nhưng cẩn thận quan sát vẫn cho ra nhiều vấn đề. Ví dụ như khi bí thư vui vẻ thì đi lại thường nhanh hơn, khi mất vui thì sẽ đi chậm hơn vài phần.

Tất nhiên đây là bí mật, cũng chỉ có những người làm thư ký cho Diệp Thừa Dân thời gian dài mới phát hiện ra được, người bình thường căn bản sẽ không thể căn cứ vào phương diện này để xác định bí thư đang vui hay buồn bực.

Tâm tình của bí thư Diệp là rất tốt, những ngày qua lão tự mình trao đổi với Chử Vận Phong. Khi đó Khuất Chấn Hưng chỉ rót nước xong rồi đi ra, thế nhưng căn bản lại đoán được nội dung trò chuyện của hai người.

Lúc này ngoài cửa phòng họp thường ủy tỉnh ủy có không ít nhân viên công tác của văn phòng thường ủy, khi Diệp Thừa Dân đi đến thì mọi người không khỏi đứng thẳng người. Khuất Chấn Hưng đi theo sau lưng Diệp Thừa Dân, mỗi lần thấy tình cảnh này thì không khỏi thầm buồn cười. Không phải tất cả thư ký đều có một câu miêu tả cực kỳ chân thực là "cáo mượn oai hùm" sao?

Chỉ sợ có rất nhiều người muốn được làm cáo mượn oai hùm như vậy.

Khuất Chấn Hưng thầm nghĩ như vậy, hắn cùng bí thư Diệp Thừa Dân đi vào trong phòng họp. Hắn là thư ký của Diệp Thừa Dân, dựa theo quy định thì hắn không có quyền lợi tham gia hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Nhưng hắn là một thành viên của đám nhân viên công tác, hắn có thể tìm một vị trí hẻo lánh để dự thính. Đối với đám người trong quan trường, dự thính hội nghị thường ủy tỉnh ủy cũng là một quyền lợi và đãi ngộ lớn.

Khi Diệp Thừa Dân ngồi xuống thì Khuất Chấn Hưng nhanh chóng đưa mắt đánh giá bốn phía. Hắn phát hiện ngoài vị trí của trưởng phòng tuyên truyền còn trống vì đi đến thủ đô tham gia họp, những người còn lại đều ngồi trên vị trí của mình.

- Các đồng chí, bây giờ chúng ta bắt đầu họp, nội dung của hội nghị hôm nay chính là... Diệp Thừa Dân dùng giọng trầm bổng có lực lên tiếng, âm thanh vang vào trong tai Khuất Chấn Hưng. Hắn căn bản là người biết rõ phong cách của lãnh đạo của mình khi tham gia hội nghị thường ủy.

Hội nghị thường ủy lần này có khá nhiều đề tài thảo luận, Khuất Chấn Hưng đều nghiêm túc lắng nghe, hơn nữa còn quan sát các phản ánh của các vị thường ủy tỉnh ủy, hắn cảm thấy hội nghị thường ủy hôm nay là cực kỳ tốt đẹp.

Ánh mắt của Khuất Chấn Hưng không tự chủ được phải chuyển lên mặt Vương Tử Quân, người kia có độ tuổi tương đương với hắn, hắn không khỏi cảm thấy bội phục và có chút ghen ghét. Mặc dù hắn là thư ký của bí thư tỉnh ủy và là người coi như hào quang bùng sáng ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng hắn có được cảnh tượng như hôm nay đều nhờ vào lãnh đạo của mình.

Nhưng Vương Tử Quân với độ tuổi tương đương với Khuất Chấn Hưng lại là một ngôi sao đầy ánh sáng, là thái mắt trên mặt người. Khi Vương Tử Quân liên tục quật khởi ở Nam Giang, thậm chí có người xếp vị trí của người này sau Chử Vận Phong.

Vương Tử Quân bây giờ đang nghĩ gì? Khuất Chấn Hưng nhìn gương mặt của Vương Tử Quân mà không khỏi lèo lái hướng suy nghĩ của mình. Lúc này không phải Vương Tử Quân đang cực kỳ thoải mái sao? Dù sao thì Vương Tử Quân cũng một tay thúc đẩy sự việc ở thành phố Lâm Hồ, lúc này Chử Vận Phong và Diệp Thừa Dân đã đạt thành nhất trí, như vậy vị trí của Vương Tử Quân lại có chút xấu hổ.

Khuất Chấn Hưng mở tài liệu trong tay ra xem, hắn lật đến trang ghi rõ kết quả xử lý sự kiện hỏa hoạn ở thành phố Lâm Hồ. Đề tài ngay sau đó chính là vụ hỏa hoạn này, cũng không biết trưởng phòng Vương có ý kiến gì với phương diện xử lý vụ việc này?

Cũng có thể là Vương Tử Quân không nói gì chứ? Trong lòng thầm suy đoán như vậy, Khuất Chấn Hưng không khỏi nhìn sang chủ tịch Chử Vận Phong. Hắn căn bản cực kỳ chú ý đối với vị chủ tịch cường thế này, dù sao thì trạng thái của người này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến phương diện vui buồn của lãnh đạo mình, điều này làm hắn không thể không chú ý.

Chử Vận Phong vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như cũ, nhưng lúc này Khuất Chấn Hưng lại cảm thấy tâm tình của chủ tịch Chử cũng không kém như biểu hiện trên mặt, thậm chí hắn còn nghĩ rằng tâm tình của Chử Vận Phong bây giờ là khá tốt.

Khuất Chấn Hưng nhìn qua người Chử Vận Phong rồi lại chuyển sang người phó bí thư Đậu Minh Đường. Trước khi tiến lên làm phó bí thư tỉnh ủy thì người này từng là bí thư thị ủy Đông Hồng, bí thư Đậu đang ngồi nghiêm chỉnh bên phía tay phải của Diệp Thừa Dân, cây bút trong tay liên tục bị xoay qua lại.

Khi Khuất Chấn Hưng thu hồi ánh mắt của mình, lúc này đề tài thảo luận của hội nghị chính là đẩy mạnh công tác bảo vệ môi trường, tỉnh ủy đã cho ra quyết định. Lúc này hội nghị thường ủy cho ra vài lời đề nghị với công tác vệ sinh môi trường, cũng căn bản có vài lời bổ sung.

- Các đồng chí, đề tài thảo luận tiếp theo tương đối trầm trọng. Mọi người đã biết cả rồi, vài ngày trước thành phố Lâm Hồ có xảy ra một vụ hỏa hoạn, bài học đau đớn và rất khắc sâu. Vụ hỏa hoạn lần này không những gây tổn thất tài sản của nhân dân, còn lấy đi tính mạng của ba người. Diệp Thừa Dân dùng giọng trầm thấp nói, giọng điệu vang vọng, lời nói có vài phần bi thương.

Vì gương mặt Diệp Thừa Dân cực kỳ nghiêm túc mà đám thường ủy tỉnh ủy bên trong phòng họp càng thêm nghiêm túc, nhưng ánh mắt của ai cũng rơi lên người Diệp Thừa Dân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui