Bí Thư Trùng Sinh

Đào Nhất Hành là thường ủy tỉnh ủy, nhưng lại là một đại thư ký của Diệp Thừa Dân, công tác của hắn gần đây cũng căn bản cực kỳ quán triệt tư tưởng đại thư ký của lãnh đạo. Lúc này hắn thấy Diệp Thừa Dân có hứng thú với tờ thiệp mời, thế là vừa cười vừa nói: - Bí thư, của tôi lại kém hơn một chút, chỉ là được đánh máy sẵn, dù là sưu tầm cũng không có giá trị.

- Ha ha ha. Diệp Thừa Dân cười vài tiếng, sau đó lên tiếng: - Tôi nói cho anh biết nhé, anh không cần có tâm tư như vậy, nếu không thì thế này, anh lấy phần của tôi đi, hoặc là bảo Thích Phúc Lai bổ sung thêm một phần nữa là được.

Đào Nhất Hành tất nhiên không chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này, hắn cười cười thuận tiện di chuyển đề tài: - Tôi nghe nói hôm nay Thích Phúc Lai tự mình đến phòng đưa thiệp mời cho trưởng phòng Vương.

Diệp Thừa Dân không nói gì, lão tất nhiên biết rõ ý nghĩa của hành vi Thích Phúc Lai tự mình đưa thiệp mời cho Vương Tử Quân là gì. Tuy ý nghĩa của nó chỉ thầm hiểu mà không truyền ra bên ngoài, thế nhưng dù là ai nghe được tin tức này cũng phải ngầm hiểu rõ vấn đề.

Thế nhưng dù có người nói ra thì Thích Phúc Lai cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận.

- Xem ra Thích Phúc Lai có lá gan khá lớn. Diệp Thừa Dân dùng giọng trầm bổng nói.

Đào Nhất Hành căn bản thừa nhận ý nghĩ của Diệp Thừa Dân, sau khi nghe nói Thích Phúc Lai đưa thiệp mời cho Vương Tử Quân, hắn cũng hiểu được cá tính của người này. Tuy ai cũng biết sự việc giữa Thích Phúc Lai và Vương Tử Quân, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, ít nhất cũng là lãnh đạo của Thích Phúc Lai, còn Thích Phúc Lai tổ chức nghi thức lần này nhìn từ phương diện nào đó rõ ràng là một đòn phản kích với Vương Tử Quân.

Đối với Thích Phúc Lai thì muốn hoàn thành đợt phản kích lần này căn bản có nhiều phương pháp tha hồ áp dụng, thế nhưng hắn lại chọn phương án đưa thiệp mời cho Vương Tử Quân, đây căn bản là một hành vi khiêu khích.

Vương Tử Quân lúc này nên làm gì bây giờ? Đi sao? Như vậy chỉ có thể cổ động cho Thích Phúc Lai, làm cho Thích Phúc Lai càng có thêm cảnh tượng; còn nếu không đi, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy hắn không phóng khoáng. Bây giờ rõ ràng đi hay không là vấn đề rất khó khăn của Vương Tử Quân.

Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Đào Nhất Hành cuối cùng xem nó là trọng điểm. Hắn nhìn về phía Diệp Thừa Dân rồi khẽ nói: - Bí thư, ngài có tham gia nghi thức lần này không?

- Hai bên liên hợp tạo nên hành lang kinh tế, hơn nữa còn có con số phát triển kinh tế ấn tượng, ý nghĩa của nó là bất phàm. Chúng ta nên tăng cường giúp đỡ những hành vi tăng cường liên hợp đẩy mạnh kinh tế này, tôi vì sao lại không đi? Diệp Thừa Dân nhìn Đào Nhất Hành rồi hỏi ngược lại một câu.

Diệp Thừa Dân thấy nếu như chỉ vì ân oán cá nhân tranh chấp cao thấp mà làm cho sự việc thêm căng thẳng thì Thích Phúc Lai cũng không tốt, Vương Tử Quân cũng không hay, kết quả là hai bên lưỡng bại câu thương. Đây là vấn đề tranh đấu lợi hại giữa hai vị đầu sỏ trong tỉnh, Diệp Thừa Dân là người cầm lái tỉnh Nam Giang, tất nhiên sẽ không xuất phát từ phương diện cá nhân, sẽ đứng trên lập trường cao để hóa giải những vấn đề bên trong, đây mới thật sự xứng đáng phong độ của một chính trị gia trưởng thành.

Diệp Thừa Dân mặc dù nói đến phương diện phát triển kinh tế thế nhưng không khỏi làm cho tâm tư của Đào Nhất Hành biến đổi. Hắn mặc dù hỏi Diệp Thừa Dân có tham gia hay không, thế nhưng thực tế lại nhìn vào thái độ của Diệp Thừa Dân với Vương Tử Quân.

Nếu như Diệp Thừa Dân không tham gia, như vậy hắn vẫn tiếp tục bảo trì quan hệ tốt đẹp với Vương Tử Quân, nếu Diệp Thừa Dân có tham gia, như vậy rõ ràng là bí thư đã hạ quyết tâm, chuẩn bị gõ đầu một vị thường ủy không nghe lời là vương tử quân. Sự việc đến mức độ này thì hắn cũng nên cho ra những lựa chọn tương ứng.

"Xem ra sau này mình nên bảo trì khoảng cách với Vương Tử Quân!" Đào Nhất Hành thầm cảm khái, cũng không khỏi cảm thấy có chút thoải mái. Tuy hắn rất tình nguyện bảo trì tình cảm tốt đẹp với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn và Vương Tử Quân cũng không cùng hàng ngũ, nếu như để cho Vương Tử Quân rơi ra phía sau mình, hắn căn bản cảm thấy rất thích thú.

Xem ra Vương Tử Quân khó qua được cửa ải lần này.

Đông Hồng vào đêm có thêm chút gió biển làm cho người ta cảm thấy có vài phần ướt át. Đám trai gái bận rộn cả ngày đã làm cho ban đêm cực kỳ náo nhiệt. Đi trên những con đường xa hoa trụy lạc thỉnh thoảng có thể thấy nhiều nhóm người đang cuồng hoan.

Vương Tử Quân mặc một bộ quần áo bình thường, hắn mặc một chiếc quần được Mạc Tiểu Bắc mua cho ngoài bãi biển, mặc dù không đeo kính đen nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ thanh niên.

Vương Tử Quân sở dĩ chọn loại quần áo này đi ra ngoài vì Mạc Tiểu Bắc cần phải đến cổ động cho một người chị công tác trong sở nghiên cứu, nói là phải muốn đến chợ đêm Đông Hồng.

Nếu so sánh với cách ăn mặc cực kỳ thanh niên của Vương Tử Quân thì Mạc Tiểu Bắc lại hấp dẫn ánh mắt của người khác. Nàng mặc váy trắng dài giống như một ngôi sao phiêu lãng trên trời, làm cho người ta không nhịn được phải ném ánh mắt về phía nàng. Điều cần vỗ tay tán dương chính là cái cổ của nàng, thật sự trắng nõn như ngà, lại cực kỳ nhẵn nhụi, làm cho người ta sinh ra cảm giác ưu việt bẩm sinh.

Có một người vợ xinh đẹp như vậy không khỏi làm cho Vương Tử Quân sinh ra áp lực, hắn thậm chí còn nghe được chung quanh vang lên vài giọng nói ghen ghét.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không quan tâm đến những lời nói ghen ghét ở chung quanh, khi hắn đang thả lỏng cùng dạo phố với Mạc Tiểu Bắc thì điện thoại vang lên.

Vương Tử Quân có hai bộ điện thoại, chiếc điện thoại hắn cầm trong tay căn bản cũng không có nhiều người biết. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại người gọi đến, sau đó cười nói: - Bí thư Đậu, tôi là Vương Tử Quân.

Người gọi điện thoại đến là Đậu Minh Đường, tuy Vương Tử Quân đã che điện thoại nhưng những âm thanh la hét chung quanh vẫn được truyền sang cho người gọi điện bên kia.

Đậu Minh Đường nói một câu bắt chuyện, sau đó trực tiếp nói: - Trưởng phòng Vương, bây giờ anh đang ở đâu, sao mà ồn vậy.

- Tôi đang đi dạo chợ đêm với vợ, bí thư Đậu có chuyện gì sao? Vương Tử Quân dùng giọng tùy ý hỏi Đậu Minh Đường.

Đậu Minh Đường cười cười nói: - Trưởng phòng Vương thật sự là quá thản nhiên, đúng rồi, anh có phải đang ở đường Thập Tự trong chợ đêm không?

Đậu Minh Đường là bí thư tiền nhiệm của thành phố Đông Hồng, hắn có thể nói là cực kỳ quen thuộc thành phố này. Khi Vương Tử Quân nói ra hai chữ chợ đêm, hắn trên cơ bản đã có thể xác định được vị trí của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân dùng giọng khẳng định trả lời, chợt nghe Đậu Minh Đường nói: - Vừa rồi tôi vừa tiếp một tổ nghiên cứu của bộ tuyên truyền, có uống vài ly rượu nhưng lại ăn không no. Tôi biết rõ chợ đêm bên kia có một quán hải sản rất ngon, tuy không lớn nhưng lại ăn ngon miệng. Trưởng phòng Vương, nếu không chúng ta đến đó lấp đầy bụng nhé?

Đậu Minh Đường mời mình đi ăn hải sản, Vương Tử Quân không cho rằng đây là trùng hợp. Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân cười cười nói: - Nếu bí thư Đậu đã mời khách, tôi đây cũng không khách khí, lát nữa chúng ta gặp nhau.[/CHARGE]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui