Bí Thư Trùng Sinh

Hai người này là ai? Khi Du Giang Vĩ đang buồn bực thì người đàn ông trung niên kia đã đi đến trước bàn làm việc rồi khẽ hỏi: - Xin hỏi ngài có phải là trưởng ban Du không?

Du Giang Vĩ tất nhiên không thể giả vờ như không nhìn thấy người ta được, hắn vội vàng đứng lên nói: - Tôi là Du Giang Vĩ, xin hỏi hai vị tìm ai?

Người đàn ông trung niên kia khẽ cười, sau đó lấy từ trong cặp ra một bức thư, sau đó tự giới thiệu mình: - Tôi là Khổng Thiết Tu, là phó khoa tổng hợp hành chính của đại học Chiết Giang, đây là thư giới thiệu của chúng tôi.

Người đàn ông trung niên nói rồi chỉ vào ông lão mái tóc hoa râm đi phía sau: - Vị này là giáo sư Quách, là thầy của trưởng phòng Vương năm xưa.

Du Giang Vĩ biết rõ chuyện đại học Chiết Giang phát thiếp mời cho Vương Tử Quân, tuy biết rõ trưởng phòng Vương không có hứng thú với lễ kỷ niệm lần này, thế nhưng hắn cũng không dám đắc tội với người đi đến đây. Dù sao thì người kia cũng đến từ trường cũ của trưởng phòng Vương, hơn nữa giáo sư Quách kia còn là thầy của trưởng phòng Vương.

Du Giang Vĩ vừa châm trà cho hai người vừa khẽ nói: - Giáo sư Quách, trưởng khoa Khổng, trưởng phòng Vương bây giờ đang trò chuyện với người trong phòng, lát nữa hai bên trò chuyện xong tôi sẽ đi vào báo cáo ngay.

Giáo sư Quách cũng không tỏ thái độ gì với Du Giang Vĩ, bộ dạng rất nhàn nhạt, thế nhưng Khổng Thiết Tu lại dùng giọng nịnh nọt nói: - Trưởng phòng Vương là người cả ngày bận rộn, chúng tôi chờ một chút là được.

Du Giang Vĩ thấy vị trưởng khoa Khổng này căn bản rất biết cách nói chuyện, lại có vẻ chờ đợi, thế là hiểu mục đích của bọn họ đến đây để làm gì.

Khổng Thiết Tu cũng không che giấu mục đích của mình, Du Giang Vĩ hỏi thế nào thì hắn trả lời như vậy. Hai phút sau Du Giang Vĩ biết hai người này vượt ngàn dặm xa xôi đến Nam Giang là vì cái gì.

hai người này đến chủ yếu là muốn mời Vương Tử Quân tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường. Du Giang Vĩ nhìn giáo sư Quách từng là thầy của trưởng phòng Vương, hắn sinh ra cảm giác xem như mình đã viết thư chúc mừng không công rồi.

Cảm giác của Du Giang Vĩ cũng không có chút sai lầm, khi hắn đưa thông tin giáo sư Quách và trưởng khoa Khổng đến tìm vào báo cáo với Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân nhanh chóng đứng lên khỏi ghế. Vương Tử Quân không có ấn tượng quá sâu với Khổng Thiết Tu, thế nhưng lại có trí nhớ khắc sâu với giáo sư Quách.

Giáo sư Quách không những là thầy của Vương Tử Quân, phương diện nhân phẩm cực kỳ đáng khen. Kiếp trước con trai của Vương Tử Quân gặp chút phiền toái khi học tập trong trường, hắn đã mời giáo sư Quách hỗ trợ giải quyết.

Khi đó Vương Tử Quân căn bản không như bây giờ, khi đó hắn chỉ là một giáo viên nhỏ ở thôn Yên Chi Nam, thật sự không có mấy người ở Chiết Giang biết hắn là ai. Giáo sư Quách không coi hắn là người ngoài, hơn nữa còn viết ra một bộ tranh thư pháp khuyến khích hắn công tác, vì vậy mà Vương Tử Quân cực kỳ cảm kích thầy cũ của mình.

- Giáo sư Quách, ôi, ngài đến cũng không gọi điện thoại, để em ra đón tiếp thầy. Vương Tử Quân đi vài bước đến bên cạnh giáo sư Quách, hắn nắm tay giáo sư Quách rồi dùng sức lay động vài cái.

Giáo sư Quách đã là người về hưu, nói thật thì cũng không muốn đến đây làm gì, dù sao thì lão cũng có chút thanh cao của người trí thức. Khốn nổi lão tuy đã nghỉ hưu thế nhưng vẫn có nhiều liên hệ với nhà trường, hơn nữa hiệu trưởng cứ liên tục đến nhà lão, giống như lão không chịu đến mời trưởng phòng Vương thì người kia sẽ liên tục đến nhà làm phiền mình.

Giáo sư Quách có ấn tượng với Vương Tử Quân, lão cảm thấy mình thật sự có tư cách kiêu ngạo khi đào tạo ra một sinh viên như vậy. Nhưng trước kia lão cũng không ngờ Vương Tử Quân lại một bước lên mây xanh, phát triển quá mạnh mẽ trong con đường quan trường, còn rất trẻ mà đã là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang.

Mặc dù nói hiệu trưởng yêu cầu giáo sư Quách đi mời, những chuyện khác giao cho trưởng khoa Khổng, thế nhưng lão vẫn lo lắng học trò không nể mặt mình. Nếu như Vương Tử Quân quá kiêu ngạo, mình trực tiếp rời đi là được.

Giáo sư đã hạ quyết tâm thế cho nên thấy Vương Tử Quân tự mình ra nghênh đón thì tâm tình không khỏi tốt hơn một chút. Dù sao điều này cũng đại biểu cho sự tôn trọng của Vương Tử Quân với người thầy cũ là mình, vẫn nhớ mãi không quên. Khi Vương Tử Quân đi đến bên cạnh nắm lấy bàn tay của lão, lúc này lão cũng cười nói: - Tử Quân à, cậu nhìn qua không thấy khác năm xưa là bao nhiêu, bây giờ thầy đã già rồi.

Vương Tử Quân nhìn mái tóc đã hoa râm của giáo sư Quách, hắn không khỏi cười nói: - Giáo sư Quách chính là chuyên gia nổi tiếng của trường, ngài càng già càng dẻo dai, cũng không thể nói là già được.

Vương Tử Quân nói những lời này rất ẩn giấu, không khỏi làm cho giáo sư Quách cười rộ lên. Khổng Thiết Tu bên kia căn bản không dạy Vương Tử Quân, thế cho nên chỉ có thể đứng bên cạnh nói vài lời khách khí mà thôi.

Vương Tử Quân mời giáo sư Quách và Khổng Thiết Tu vào trong phòng làm việc của mình, Du Giang Vĩ pha trà xong chuẩn bị đi ra ngoài, Vương Tử Quân nhanh chóng phân phó: - Nếu không có chuyện gì quan trọng thì đẩy dùm tôi, hôm nay tôi sẽ trò chuyện với giáo sư Quách và trưởng khoa Khổng.

Nếu như là người bình thường nói như vậy thì Khổng Thiết Tu và giáo sư Quách sẽ cho rằng đây là chuyện đương nhiên, nhưng lời này nói ra từ trong miệng của Vương Tử Quân, lại làm cho giáo sư Quách cảm thấy rất thoải mái.

Dù sao thì vị trí của Vương Tử Quân cũng bày biện ra quá rõ ràng, người này không những là học trò cũ của giáo sư Quách, còn là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, chuyện của hắn căn bản đều là chuyện lớn.

Khổng Thiết Tu tuy cũng tính là một nhân vật ở trường đại học Chiết Giang, thế nhưng nếu so ra thì kém Vương Tử Quân quá xa. Mặc dù hắn biết Vương Tử Quân đưa mình vào trong câu nói cũng là vì có mặt giáo sư Quách, thế nhưng vẫn tràn đầy kích động.

Giáo sư Quách nói về một số chuyện lớn của đại học Chiết Giang và một vài thông tin về cố nhân, sau đó trầm giọng nói: - Tử Quân, lần này nhà trường tổ chức lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập, là một sự kiện quan trọng của đại học Chiết Giang, anh là nhân tài chủ yếu của nhà trường, nhất định không thể vắng mặt được.

Khổng Thiết Tu ngồi bên cạnh giáo sư Quách, hắn thật sự đổ mồ hôi hột. Hắn đã châm chước dùng từ một lúc lâu, không nghĩ rằng giáo sư Quách lại nói những lời như vậy, cũng không cần mở lời uyển chuyển, trực tiếp sắp xếp cho xong.

Vương Tử Quân còn trẻ, hơn nữa là người quyền cao chức trọng, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho một người hất hàm sai khiến cho ra sắp xếp như vậy được?

"Ôi, giáo sư Quách, ngài lên tiếng không chịu khó đi đường vòng một chút được sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui