Bí Thư Trùng Sinh

Làm quan viên cần phải có một phẩm chất quan trọng, đó là sự ung dung, dù bất kỳ tình huống nào cũng phải bình tĩnh không sợ hãi. Một quan viên nếu bất đi sự ung dung bình tĩnh, như vậy khó tránh khỏi tình huống được này mất kia, cũng khó tránh khỏi tình huống thất thố. Thích Phúc Lai bực bội nghĩ rằng xem ra chính mình không chịu được nghịch cảnh, khi tiến vào con đường chán nản, không những mất đi chức quan, còn mất đi sự ung dung bình tĩnh của mình, đến nỗi muốn làm gì đó nhưng căn bản không tìm được cửa đột phá.

Thích Phúc Lai thầm cảm khái, đồng thời cũng cực kỳ bội phục Chử Ngôn Huy, cảm thấy Chử Ngôn Huy không phải là ngụy quân tử, mà thật sự là chân tiểu nhân. Sự việc vốn không có gì hay, thế nhưng được người này thao túng, căn bản ép người ta vào cục diện phải chết.

Vương Tử Quân đến Nam Giang và tràn đầy hào quang, trong số những hào quang kia có vài phần trói buộc lấy chính bản thân, hơn nữa sự bảo vệ của lãnh đạo thượng tầng cũng chính là một trong những trói buộc đó.

Trong mắt lãnh đạo thượng tầng thì Nam Giang chính là được mất nhất thời, vì vậy nên đám người muốn bồi dưỡng Vương Tử Quân sẽ không muốn bị mất thứ tốt ở nơi này.

Lúc này điều bọn họ cần không phải là điều Vương Tử Quân đi sao?

Chử Ngôn Huy rời khỏi nhà Thích Phúc Lai với gương mặt hơi đỏ, mặc dù hắn vẫn bảo trì bộ dạng bình tĩnh ung dung, thế nhưng thực tế lại rất căng thẳng.

Dù sao thuyết phục Thích Phúc Lai chính là một khâu cực kỳ quan trọng trong hành động lần này của Chử Ngôn Huy, cũng không phải là Thích Phúc Lai tốt đẹp như thế nào, chủ yếu là vì hắn muốn nắm lấy Thích Phúc Lai để làm cái thang, cố gắng ngã bài với bố mình.

Chử Ngôn Huy ngồi vào trong chiếc xe Santana của mình, hắn ngửa đầu ra phía sau, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Hôm nay hắn có thái độ khác thường và không lái xe, trên ghế lái xe là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi.

- Giám đốc Chử, có phải đã bắt đầu hành động rồi không? Viên tài xế quay đầu nhìn Chử Ngôn Huy rồi trầm giọng hỏi.

- Bắt đầu đi. Chử Ngôn Huy nói giống như nghĩ ra được điều gì đó: - Đã tìm được Trịnh Uy Quân chưa?

- Còn chưa phát hiện vị trí cụ thể của người này, nhưng đã kết luận hắn đi đến một thành phố phương bắc. Người đàn ông nói với ánh mắt đầy vẻ độc ác: - Nên ngừng thì ngừng, nếu không sẽ loạn, lần này dù thế nào cũng không thể cho hắn thoát khỏi bàn tay chúng ta được.

- Ừ. Chử Ngôn Huy khẽ gật đầu, hắn gõ lên cửa sổ xe, một lúc lâu sau mới nói: - Vấn đề Trịnh Uy Quân phải giải quyết dứt điểm, nhưng người này dù sao cũng chỉ là một uy hiếp nhỏ, phiền toái lớn nhất chính là người kia.

Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, sau đó hắn lên tiếng: - Gần đây chúng ta tổn thất mất vài phi vụ, nếu như tiếp tục như vậy thì căn bản không còn làm ăn được gì nữa.

Chử Ngôn Huy căn bản quay mặt làm ngơ với báo cáo của viên tài xế, hắn tỏ ra giống như không nghe thấy gì, chỉ mệt mỏi dựa lưng lên hàng ghế sau xe, một lúc sau mới dùng giọng âm u nói: - Có một số việc không nên trách tôi, là anh ép tôi quá chặt, bây giờ tôi chỉ có thể làm lễ tiễn anh ra khỏi Nam Giang mà thôi.

Buổi chiều khi Vương Tử Quân còn đang ngồi xử lý văn kiện trong phòng làm việc, Du Giang Vĩ đưa đến một tin tức, chính là gia đình Triệu Địa Siêu chạy đến tỉnh ủy kêu oan, cực kỳ huyên náo, tin tức này được truyền đi khắp văn phòng tỉnh ủy.

- Trưởng phòng, bọn họ nói Triệu Địa Siêu là bị ép tự sát, còn nói Triệu Địa Siêu đứng lên nói vài câu bảo vệ lãnh đạo cũ, thế là bị tạm thời cách chức kiểm tra, bọn họ muốn tìm một câu trả lời rõ ràng cho Triệu Địa Siêu... Du Giang Vĩ nói đến đây thì nuốt lời.

Vương Tử Quân ngẩng đầu nhìn Du Giang Vĩ, hắn dùng giọng nhàn nhạt hỏi: - Bọn họ muốn gì?

- Muốn cấp trên cho ra một phương án xử lý công chính với ngài. Du Giang Vĩ nói ra những lời này thì dùng giọng bất mãn nói: - Triệu Địa Siêu này rõ ràng là say rượu trượt chân xuống hồ, có liên quan gì đến ngài? Bọn họ rõ ràng là cố tình gây sự.

Vương Tử Quân khoát tay áo sau đó đứng lên nói: - Người chết thì gia thuộc kích động là chuyện thường tình, bọn họ nói những lời quá mức cũng là dễ hiểu, chúng ta chỉ cần trấn an bọn họ là được.

Du Giang Vĩ dù căn bản cực kỳ tuân thủ chỉ thị của Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này không khỏi sinh ra cảm giác nín thở tức tối. Từ khi hắn nhận được tin tức từ trong miệng nhân viên phòng văn thư về người thân của Triệu Địa Siêu, hắn biết vài người kia luôn quy kết cái chết của Triệu Địa Siêu cho Vương Tử Quân, còn ồn ào muốn tìm một câu trả lời thích đáng.

Du Giang Vĩ cảm thấy có chút đáng tiếc vì cái chết của Triệu Địa Siêu, thế nhưng hắn cảm thấy đám người kia là cố tình gây sự. Khi hắn cảm thấy bất công với Vương Tử Quân, văn phòng của Diệp Thừa Dân gọi điện thoại đến, yêu cầu Vương Tử Quân đến một chuyến.

Vương Tử Quân thu thập đơn giản vài thứ, sau đó đi xuống dưới lầu. Một luồng gió mát thổi đến, bầu không khí trong xanh trở nên âm trầm.

Gió bắt đầu thổi rồi.

- Tử Quân, tôi đã nghe nói về chuyện của Triệu Địa Siêu, cái chết của anh ấy chỉ là ngoài ý muốn. Lúc này cảnh sát Lâm Hồ đã cho ra kết luận, anh cũng không nên có gánh nặng tâm lý ở phương diện này. Diệp Thừa Dân ngồi đối diện với Vương Tử Quân rồi khẽ an ủi.

- Cảm ơn bí thư đã thấu hiểu, tôi căn bản cũng cực kỳ tiếc nuối vì cái chết của đồng chí Triệu Địa Siêu. Người này có gan đề xuất ý kiến bất đồng, làm việc cũng không mất đi tính khách quan, xem như chúng ta mất một thành viên có khả năng, thật sự đáng tiếc. Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Diệp Thừa Dân rồi khẽ nói.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu: - À, chuyện ngoài ý muốn là khó tránh khỏi.

Vương Tử Quân cùng Diệp Thừa Dân thở dài một hơi, sau đó bỏ qua đề tài này. Hai người bọn họ có nhiều chuyện cần làm, cũng không đặt tất cả tinh lực lên vấn đề của Triệu Địa Siêu. Sau khi trao đổi vài ý kiến nhân sự, Diệp Thừa Dân chợt khẽ nói: - Anh cần nên trưng cầu ý kiến của chủ tịch Chử nhiều hơn về việc sắp xếp cho đồng chí Lý Chiêu Quýnh.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, trong đầu nhiều lần phán đoán ý nghĩ của bí thư Diệp Thừa Dân. Ý kiến của Chử Vận Phong chính là tiếp tục để cho Lý Chiêu Quýnh ở trên vị trí trưởng phòng tài chính, nhưng Diệp Thừa Dân lại quyết định rất nhanh, căn bản không chịu thỏa hiệp. Xem ra lúc này Diệp Thừa Dân càng ngày càng biểu hiện cường thế trong tỉnh Nam Giang.

Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, còn chưa kịp đi xuống lầu thì Khuất Chấn Hưng đã chạy theo, trong tay cầm theo một hộp trà: - Trưởng phòng Vương, đây là trà lãnh đạo được tặng khi đi đến tham gia hội nghị phát triển thị trường, là trà Long Tỉnh chính tông. Bí thư biết ngài thích uống trà nên để tôi đưa đến.

Vương Tử Quân nhìn hộp trà trong tay của Khuất Chấn Hưng, trong đầu khẽ lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn khẽ nói: - Chấn Hưng giúp tôi cảm ơn bí thư Diệp.

Vương Tử Quân cầm hộp trà trong tay, hắn suy tư về nội dung trò chuyện lần này với Diệp Thừa Dân. Nhìn từ biểu hiện của Diệp Thừa Dân ở Nam Giang, rõ ràng đã chuyển biến hơn nhiều so với trước, biểu hiện cường thế khí phách của lãnh đạo đứng đầu một tỉnh đang được biểu hiện khá rõ.

Vương Tử Quân nghĩ đến những biểu hiện của Diệp Thừa Dân ở Nam Giang, hắn không thể không thừa nhận Diệp Thừa Dân căn bản là cao thủ khống chế tình huống. Mặc dù người này giống như cực kỳ tôn trọng mọi ý kiến của Chử Vận Phong, thế nhưng chỉ cần những việc bí thư Diệp muốn vận tác, căn bản đã sớm làm xong tất cả, vô tình có thể nắm giữ hơn phân nửa thế cục ở Nam Giang.

Lúc này đã đến thời điểm mà Diệp Thừa Dân biểu hiện quyền uy lãnh đạo đứng đầu một tỉnh của mình.

Vương Tử Quân nghĩ đến lời dặn dò của Diệp Thừa Dân, muốn trưng cầu ý kiến của chủ tịch Chử Vận Phong ở sự kiện Lý Chiêu Quýnh, thế là hắn lấy điện thoại ra gọi cho Xà Tiểu Cường.

Sau khi bấm số điện thoại, Vương Tử Quân nói muốn gặp chủ tịch Chử với Xà Tiểu Cường. Tất nhiên Xà Tiểu Cường sẽ không dám tự tiện làm chủ, hắn dùng một câu khách khí nói Vương Tử Quân chờ chút, sau đó nhanh chóng báo cáo cho Chử Vận Phong.

Hai phút sau Xà Tiểu Cường gọi điện thoại đến, nói là chủ tịch Chử mời trưởng phòng Vương đi đến gặp mặt.

Khi Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Chử Vận Phong, lúc này Xà Tiểu Cường đã đứng chờ nơi cửa. Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Xà Tiểu Cường dùng giọng xin lỗi nói: - Trưởng phòng Vương, xấu hổ quá, trong phòng làm việc của chủ tịch Chử còn có người, mong ngài nghỉ ngơi một chút trong phòng của tôi.

Vương Tử Quân cũng không bất ngờ vì có người trong phòng làm việc của Chử Vận Phong, vì Chử Vận Phong là chủ tịch tỉnh, nếu không có người đến báo cáo công tác mới là chuyện lạ. Vương Tử Quân ngồi xuống đối diện với Xà Tiểu Cường, hắn cười cười cùng nói chuyện phiếm với đối phương.

Xà Tiểu Cường xem như cũng khá quen thuộc Vương Tử Quân, thê snhwng hai người căn bản không có khả năng nói về chính đề. Vì vậy không lâu sau Xà Tiểu Cường đã cảm thấy như ngồi đống lửa đứng đống than, cực kỳ xấu hổ. Cũng may không lâu sau thì cửa phòng làm việc của Chử Vận Phong mở ra, Xà Tiểu Cường nhanh chóng đứng lên như tên rời cung, hắn khẽ gật đầu với Vương Tử Quân rồi đi ra bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui