Bí Thư Trùng Sinh

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vị lãnh đạo kia biết mình nói lỡ lời, thế là tranh thủ thời gian hòa giải: - Trưởng phòng Vương còn trẻ, tương lai như dệt hoa trên gấm, cực kỳ khó thể dự đoán được, không phải trở thành lãnh đạo của chúng ta chỉ là phương diện sớm hay muộn thôi sao?

Vị lãnh đạo nói ra những lời này thì đám người chung quanh liên tục phụ họa, lại có người mời rượu Vương Tử Quân, nhưng ánh mắt đám người ở Nam Giang nhìn về phía Vương Tử Quân lại có thêm vài phần quỷ dị.

Dù sao thì người ngồi đây đều thông minh tinh anh, cực kỳ giỏi nhìn mặt nói chuyện, không ai tin tưởng vị lãnh đạo ban tổ chức trung ương nói những lời mạnh miệng và cực kỳ lưu loát là thật sự hay đang có ý nghĩa lừa đảo. Vì lãnh đạo là những người như vậy, nói một câu có tư tưởng và ý nghĩa ẩn giấu bên trong, chỉ uống vài ly nước rượu là có thể không che đậy miệng và nó ra những tin tức không thể tuyên truyền sao? Đây là điều mà căn bản là ai cũng thấy khó tưởng.

Vị lãnh đạo kia làm như vậy căn bản là có toan tính rất sâu, biết đâu người này đang ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, đang truyền một tín hiệu rõ ràng với mọi người: "Tổ điều tra đến Nam Giang cũng không phải vẽ nên tai họa cho Vương Tử Quân, ngược lại Vương Tử Quân sẽ còn tiếp tục phát triển cao hơn?" Điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy rất đáng tin.

Khi vài người đang trò chuyện với nhau thì cửa bị đẩy ra, một nhân viên phục vụ vài hai người khác đi vào, người đi đầu cười nói với vị lãnh đạo đang ngồi trên ghế chủ vị trên bàn tiệc: - Bí thư Trần, tôi biết rõ ngài ở chỗ này, thế nên cố ý đến kính vài ly rượu.

Người đến làm cho hai mắt của bí thư Trần chợt phát sáng, lão đứng lên cười cởi mở nói: - Cục trưởng Nguyễn, tôi biết các anh đã đến Nam Giang, nhưng các anh bận rộn công tác, không có ý làm phiền, không ngờ bây giờ các anh lại đến đây. Mời ngồi, nơi đây không có người ngoài, xem như cùng nhau cạn vài ly.

Người có thể đi đến vị trí hiện tại của bí thư Trần, hơn nữa lại sắp lui ra, thế nên luôn bảo trì cảm giác kiêu ngạo trước mặt người ngoài. Bí thư Trần nói ra những lời khách khí như vậy cũng xem như quá đủ tôn trọng người vừa đến.

Vương Tử Quân nhìn thấy người vừa đi đến thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, không ngờ lúc này Nguyễn Chấn Nhạc lại xuất hiện trong tầm mắt của mình.

Hai người trước kia từng công tác ở tỉnh Sơn Nam, hai người quá quen thuộc lẫn nhau. Mặc dù mối quan hệ giữa hai người vẫn không thay đổi, thế nhưng hai bên đều cực kỳ chú ý đến đối phương.

Nguyễn Chấn Nhạc cụng một ly với bí thư Trần, sau đó chuyển ánh mắt lên người Vương Tử Quân, hắn cười nói: - Trưởng phòng Vương, tôi đến Nam Giang kính mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều hơn, bây giờ xin mượn hoa hiến phật, kính ngài một ly.

Nguyễn Chấn Nhạc nói ra những lời cực kỳ tiêu sái tự nhiên nhưng nhìn gương mặt cực kỳ trầm ổn lại căn bản cảm thấy không quá vui vẻ.

Lúc này Vương Tử Quân đã đoán được mục đích Nguyễn Chấn Nhạc đi đến chúc rượu, hắn không ngờ trong tổ điều tra lại có một Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn cười cười rồi nhiệt tình nâng ly lên nói: - Bí thư Nguyễn, ngài là lão lãnh đạo của tôi, lần này ngài đến Nam Giang, tôi căn bản phải tận tình địa chủ, dù thế nào cũng phải mời ngài một ly.

- Ha ha ha, trưởng phòng Tử Quân, hai người chúng ta không cần phải nói những lời này, chúng ta cùng cạn chén. Nguyễn Chấn Nhạc nói rồi đưa ly rượu trong tay đến cụng ly với Vương Tử Quân.

Hai người uống rượu, vài người thuộc hạ đi cùng bí thư Trần vây quanh mời rượu Nguyễn Chấn Nhạc. Mặc dù uống không quá nhiều nhưng bầu không khí khá nhiệt liệt.

- Ha ha, các vị, chúng ta cùng nhau cạn một ly, nếu như có gì thi chờ xong việc rồi nói sau. Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lại nói: - Chiều nay tôi còn công tác cần phải làm, tôi cũng không phải lấy cớ từ chối, nếu mọi người không tin thì có thể hỏi trưởng phòng Vương.

Đám người ngồi đây đều biết chiều nay Vương Tử Quân sẽ phải trò chuyện với người của tổ điều tra, lúc này thấy Nguyễn Chấn Nhạc nhắc đến chủ đề mẫn cảm này thì gương mặt ai cũng tỏ ra cực kỳ khó chịu.

Vương Tử Quân lạnh nhạt nâng ly rượu lên nói: - Bí thư Nguyễn nói rất đúng, chiều này anh ấy thật sự có công tác cần phải làm, nếu như mọi người cảm thấy cao hứng, chiều nay chúng ta lại uống thêm vài ly.

Xà Tiểu Cường được Chử Vận Phong bày mưu đặt kế đưa Nguyễn Chấn Nhạc đến đây mời rượu, hắn không ngờ Vương Tử Quân lại biết Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn có chút giật mình, trong lòng cũng an tâm hơn. Dù thế nào thì còn tốt hơn hắn dẫn một vị lãnh đạo xa lạ của tổ điều tra đến mời rượu để Vương Tử Quân đứng từ trên cao nhìn xuống.

Nhưng cá nhân Xà Tiểu Cường vẫn cực kỳ bội phục Vương Tử Quân, chẳng qua hắn là thư ký của Chử Vận Phong, hắn cần phải bảo trì sự nhất trí cao độ với lãnh đạo của mình. Thử nghĩ mà xem, nếu như lãnh đạo không có cái nhìn tốt về mình, cho dù anh có bản lĩnh cao vời cũng không làm ra trò trống gì, thế nên hắn cần có được sự tán thành của chủ tịch Chử Vận Phong.

Xà Tiểu Cường hiểu rõ mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và Chử Vận Phong, lần này tổ điều tra đến chủ yếu chĩa vào Vương Tử Quân, hắn căn bản có chú chờ mong. Nếu như Vương Tử Quân không còn ở vị trí hiện tại, có phải sau này mình càng phát triển thuận lợi hơn không?

Lúc này bầu không khí bữa tiệc có chút hăng hái, Xà Tiểu Cường khẽ cười, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác mất mát: Bữa tiệc này căn bản thuộc về Vương Tử Quân. Trước khi đi thì hắn cố ý nâng ly rượu uống với Vương Tử Quân, biểu đạt thiện ý của mình.

Bữa tiệc chiêu đãi nhanh chóng kết thúc, sự việc Nguyễn Chấn Nhạc đến mời rượu giống như chỉ là chuyện nhỏ xen vào mà thôi, nhưng lại được nhiều người hữu tâm cho ra nhiều phiên bản khác nhau. Những tin đồn này càng làm cho đám người rãnh rổi bàn tán say sưa.

Ba giờ chiều Vương Tử Quân đi đến nơi dừng chân của tổ điều tra ở khách sạn Nam Giang, lần này người mở cửa cho hắn là Nguyễn Chấn Nhạc. Lúc này Nguyễn Chấn Nhạc mặc tây trang với gương mặt tươi cười rạng rỡ nhưng cũng rất uy nghiêm ngưng trọng.

- Trưởng phòng Vương, ủy viên Trần đang chờ ngài, mời ngài theo tôi. Nguyễn Chấn Nhạc nhìn Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt vẫn sáng lạn.

Vương Tử Quân bắt tay với Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó đi vào trong một gian phòng họp nhỏ. Lúc này bên trong có hai người đang ngồi, một nam một nữ, người đàn ông hơn năm mươi tuổi, nhìn qua làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ hiền lành.

- Trưởng phòng Tử Quân, mời anh ngồi, tôi đã nghe qua đại danh của anh, đặc biệt là phương diện cải cách nhân sự, càng làm cho tôi cảm thấy bội phục. Ngay cả trưởng ban Dương cũng nói anh là một người cực kỳ có khả năng ở công tác tổ chức. Người đàn ông kia là ủy viên Trần, hắn vừa nói vừa đứng lên bắt tay với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân bắt tay với ủy viên Trần, hắn cười nói: - Hoan nghênh ủy viên Trần đến chỉ đạo công tác của tỉnh Nam Giang, tuy Nam Giang có được chút thành tích ở phương diện cải cách nhân sự, thế nhưng nó không ly khai khỏi sự giúp đỡ cao độ của lãnh đạo thượng cấp. Nếu như không có các vị lãnh đạo thượng cấp nắm chắc phương hướng, chỉ sợ chúng tôi cũng không dám làm loạn.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt trắng trẻo, khá động lòng người. Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì nàng yên lặng làm bản ghi chép.

Người phụ nữ này là một thành viên của tổ điều tra, tuy nàng không có chức vụ gì trọng yếu, thế nhưng lại biết rõ nhiệm vụ lần này. Ấn tượng đầu tiên của Vương Tử Quân với nàng là cực kỳ bất ngờ.

Vị trưởng phòng Vương kia trẻ tuổi hòa nhã, làm cho người ta sinh ra cảm giác hào hoa phong nhã, sự khác biệt của hiện thực so với những gì mà người ta phản ánh càng làm cho nàng sinh ra cảm giác như sai lệch. Nhưng khi mà cuộc trò chuyện đi vào chính đề, nàng mới thắm thiết cảm nhận được trưởng phòng Vương căn bản là danh bất hư truyền, trên những phương diện không khiêm tốn thì căn bản không nhường một bước.

Có đôi khi ủy viên Trần liên tục gật đầu vì những lời của Vương Tử Quân. Người phụ nữ ngồi bên cạnh căn cứ vào bản ghi chép mà cả thấy Vương Tử Quân là một vị cán bộ công tác hiện thực. Thế nhưng khi nghĩ đến hồ sơ nội dung trò chuyện của lãnh đạo trước khi đến, nàng không khỏi cảm thấy mâu thuẫn nặng nề. Chẳng lẽ một vị lãnh đạo như vậy lại bị người ta cố gắng phá hoại, cố ý đào hố trong nồi, sau đó đập xuống một búa, cố gắng làm cho nồi nát bấy ra mới chịu bỏ qua sao?

Tào Kha Nhi căn bản có cảm tình rất tốt với chị của mình, bây giờ anh rể đến tỉnh Nam Giang, dù thế nào thì cũng phải gặp mặt một lần. Bây giờ nàng đã có bạn trai, càng muốn cùng người bạn trai mời anh rể một bữa cơm, tăng tiến cảm tình giữa hai bên.

Nhưng Tào Kha Nhi cho ra lời hẹn với Nguyễn Chấn Nhạc, khi đó nàng chợt phát hiện mình cũng rất bận rộn. Không những vài vị đồng sự trong văn phòng, dù là một vài vị lãnh đạo cũng bắt đầu đi về phía mình, nói chuyện càng thêm thân thiết.

Tào Kha Nhi là một cô gái Tào gia, nàng căn bản mưa dầm thấm đất với sự việc trong quan trường. Nàng tuy kém chị mình một chút nhưng không phải người ngu dốt, thế cho nên hiểu rõ mục đích của đám người kia. Chỉ là nàng không muốn để cho những người này tiếp xúc với anh rể, vì vậy không dám nói gì về hành trình của anh rể mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui