Bí Thư Trùng Sinh

Những ngày nay Vương Tử Quân liên tục nhận được nhiều cuộc điện thoại, điều làm cho hắn cảm thấy xấu hổ chủ yếu lại là điện thoại chúc mừng, giống như cả tỉnh Nam Giang đều chú ý đến hướng đi của hắn. Những cuộc điện thoại như vậy làm cho Vương Tử Quân cảm thấy dở khóc dở cười, cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ nói vài câu cho qua mà thôi.

Vương Tử Quân còn nói được gì nữa đây? Thuận miệng nói những câu tốt đẹp khi mình được đề bạt sao? Hay cứ để cho người ta suy đoán lung tung, nhưng thật ra mình tránh được một kiếp? Hai phương pháp này căn bản là không sáng suốt, thế cho nên hắn sẽ căn bản không áp dụng.

Cho đến bây giờ thì Lâm Trạch Viễn cũng không nói gì đến chuyện của Vương Tử Quân, bí thư Lâm còn chưa tỏ thái đọ, hắn ngoài việc suy đoán thì chỉ có thể chịu cảm giác dày vò mà thôi. Dù sao bây giờ bí thư Lâm chú ý đến hắn căn bản có thể hóa giải bể khổ lúc này và nhanh chóng siêu sinh.

Tuy cảm thấy bức bối nhưng những lời tích cực lại không dám tùy tiện nói ra, Vương Tử Quân là người lăn lộn quan trường lâu năm, hắn hiểu rất rõ đạo lý này. Người trong quan trường dù anh cho là mình có tài không gặp thời cũng không thể phàn nàn chính mình thế này thế nọ được. Gặp phải chuyện không may thì nên tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình, không phải cứ mãi nói này nọ với lãnh đạo. Thử nghĩ mà xem, anh cho rằng lãnh đạo sẽ quan tâm đến mình sao? Anh nói như vậy chẳng lẽ nghĩ rằng lãnh đạo có mắt không tròng? Nếu như không phải lãnh đạo quan tâm đến anh, anh có đi được xa đứng được cao như vậy không? Một câu nói kia có thể làm cho anh nghẹn chết.

Hơn nữa lãnh đạo đều có phương pháp đối với người hầu của mình, cụ thể đưa sang vị trí nào thì anh không thể can thiệp được. Nếu như anh không giữ vững tinh thần, chủ động liên hệ với lãnh đạo, chẳng phải để cho lãnh đạo thấy anh là người luôn suy đoán toan tính của mình sao? Nếu như anh cứ mãi suy bụng ta ra bụng người, luôn phỏng đoán ý đồ của lãnh đạo và biểu hiện ra quá rõ ràng, như vậy anh nhất định là người đáng sợ, không được trọng dụng.

Sự việc đến nước này thì Vương Tử Quân cũng không thể tiến mà khó thể lùi, mặc cho chính mình bị đưa lên đầu sóng ngọn gió của dư luận, anh không thể nói ra những lời gì có khuynh hướng cho mình.

- Thân Do Giáp, anh đi đến nơi nào rồi? Anh còn chưa chuẩn bị xong sao? Điện thoại vừa nối thông thì Tào Kha Nhi đã dùng giọng như làm nũng nói.

Bạn trai của Tào Kha Nhi tên là Thân Do Giáp, tuy không phải là người trong quan trường nhưng lại có lý lịch học tập ở nước ngoài, chỉ sau hai năm đã phát triển được một công ty con với tài sản hơn ba chục triệu, công khai tiến vào trong mắt của người Tào gia.

Tào Kha Nhi căn bản là nói gì nghe nấy với một thương nhân kỳ tài như Thân Do Giáp, đến nổi Tào Kha Nhi thường cố ý trêu đùa hắn, đó là chơi một trò mãi mà không biết mệt. Nàng nói mỗi khi trời vừa tối thì hắn có thể lập tức nằm ngủ ngáy o o, điều này làm cho hai người cười không thở nổi.

- Ôi, bảo bối, em giao việc mà anh không tranh thủ thời gian làm cho xong sao? Em yên tâm, anh đang ở khách sạn Kim Hào, người ta vừa mới đưa đến một đợt hàng cá muối đỉnh cấp, anh để cho bọn họ chuẩn bị một chút, đảm bảo em sẽ thỏa mãn.

- Anh xem rồi làm cho tốt, em phải đi đón anh rể, anh ở khách sạn chờ em. Tào Kha Nhi nói rồi cũng không cho Thân Do Giáp kịp phản ứng mà cúp điện thoại.

Tào Kha Nhi đi vào khách sạn Nam Giang, nàng gọi điện thoại cho Nguyễn Chấn Nhạc. Nói với Nguyễn Chấn Nhạc là nàng đang chờ bên ngoài, mà Nguyễn Chấn Nhạc cũng nhanh chóng đồng ý.

- Em Kha Nhi, sao em lại đến chỗ này? Tào Kha Nhi đang chán chét ngồi nghịch điện thoại trong đại sảnh khách sạn, chợt có một âm thanh vang lên.

Tào Kha Nhi nhìn lại, nàng cũng không xa lạ gì người đang chào hỏi mình, đó là trưởng khoa Lý Tú Tú của khu vực tiếp đãi. Người này có dáng người cao gầy, làm cho người ta nhìn vào và sinh ra cảm giác vui vẻ đẹp đẽ.

Tào Kha Nhi sở dĩ quen biết Lý Tú Tú cũng là vì có vài tin tức bên lề trong văn phòng tỉnh ủy, bắt đầu có nhiều người nói nàng và Lý Tú Tú là hai đóa hoa của văn phòng tỉnh ủy.

Tào Kha Nhi cũng không quan tâm đến những lời soi mói của đồng nghiệp, cũng không quá đặt nặng trong lòng. Nàng có sự kiêu ngạo của mình, mà điều này cũng không phải là người như Lý Tú Tú có thể hiểu được. Không phải cô dựa vào vẻ đẹp của mình mà bò lên sao? Có gì mà đặc biệt hơn người? Mỗi một bậc thang tiến lên phải quỳ rạp mình trước một tên quan viên nào đó, xinh đẹp hay không chẳng còn là gì, như vậy còn đáng rêu rao trong văn phòng tỉnh ủy sao?

Tục ngữ có câu hổ không có ý đánh người nhưng người lại có tâm hại hổ, Lý Tú Tú đã từng gặp Tào Kha Nhi một lần, cũng không tự chủ được phải so sánh một phen. Khi Tào Kha Nhi ý thức được điều này thì thấy buồn cười, cũng thấy rất phiền.

Thế nhưng ngoài mặt thì Tào Kha Nhi vẫn phải cố gắng bảo trì quan hệ thân mật với Lý Tú Tú. Mặc dù nàng không quan tâm đắc tội một bình hoa trong văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng nàng cũng không muốn vì một người phụ nữ không ra gì mà ảnh hưởng đến thể diện của mình.

- Chào chị Tú Tú, hôm nay chị không có nhiệm vụ tiếp đãi gì sao?

Sau khi nghe Tào Kha Nhi gọi mình là chị thì hai hàng chân mày đẹp đẽ của Lý Tú Tú khẽ nhăn lại, sau đó nàng mỉm cười nói: - Đúng vậy, hôm nay chủ tịch Kim đến, điểm danh tôi đến đây phục vụ, thật sự là mệnh khổ.

Tào Kha Nhi cũng không bỏ qua hành vi nhíu mày mờ ám của Lý Tú Tú. Từ trong tiếp xúc với Lý Tú Tú thì nàng biết người phụ nữ này không muốn người ta chủ động gọi là chị, vì đối phương bảo dưỡng cực kỳ tốt, quần áo cũng đổi mới liên tục, vì sao lại bị gọi là chị được? Như vậy là quá già.

Tào Kha Nhi phát hiện được bí mật này, nàng hầu như mỗi lần gặp mặt Lý Tú Tú đều dùng giọng thân mật gọi là chị, sau đó nhìn đối phương không thoải mái nhưng không dám phát giận, thế là cảm thấy rất vui sướng.

- Chị Lý xem như vất vả rồi. Tào Kha Nhi đã hoàn thành hoạt động mờ ám của mình, nàng cũng không còn tâm tư tranh cường hào thắng với đối phương. Nàng cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi với Lý Tú Tú, thế nên ngậm miệng không nói.

Lý Tú Tú cười cười, nàng chuẩn bị lên tiếng, chợt thấy cầu thang khách quý mở ra, nàng tranh thủ thời gian nói với Tào Kha Nhi: - Em Kha Nhi, em ngồi chơi nhé, chị đi trước, chủ tịch Kim đi ra rồi.

Tào Kha Nhi nhìn Lý Tú Tú lắc lư vòng eo khêu gọi đi về phía trước mà không nhịn được phải nở nụ cười. Nhìn về phía Lý Tú Tú thì thấy phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn và anh rể Nguyễn Chấn Nhạc đang đi ra, thế là nàng nhanh chóng đứng lên đi đón anh rể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui