Bí Thư Trùng Sinh

Trong phòng nhỏ ưu nhã, tiếng nhạc vang lên chậm rãi như nước chảy xuôi dòng càng làm cho bầu không khí có thêm vài phần ám áp.

Hai người ngồi trong phòng lẳng lặng uống trà, sau khi bọn họ ngồi xuống thì cũng không mở miệng. Sau khi một ly trà được uống xong, Vương Tử Quân mới cầm bình trà châm nước thêm cho Nguyễn Chấn Nhạc ở phía đối diện.

- Vào thời điểm mẫn cảm này mà tôi mời anh đi uống trà, có phải có chút bất ngờ không? Nguyễn Chấn Nhạc nâng ly trà trắng như ngọc lên mỉm cười nói.

Tuy hai ngày trước Vương Tử Quân đã gặp mặt Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng đó là trường hợp công chúng, hai người cũng không có nhiều lời để nói, tất nhiên càng không được tùy ý. Nhưng bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc lại làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác thêm trầm ổn hơn xưa.

Nguyễn Chấn Nhạc vẫn có cấp giám đốc sở, thế nhưng nói về phương diện làm người thì rõ ràng đã cầu tiến hơn. Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy rồi cười nói: - Có chút không ngờ, tôi cố tình muốn chiêu đãi lão lãnh đạo một chút, thế nhưng lại sợ mối quan hệ giữa chúng ta, chỉ sợ anh không muốn cho người ngoài biết rõ.

- Ha ha, Tử Quân bình tĩnh không lay động, tiểu nhân thường hay ưu tư. Tử Quân, vì nguyên nhân kỷ luật nên có nhiều thứ tôi không dám tiết lộ cho anh, nhưng với quan hệ giữa hai người chúng ta thì cũng không bị ảnh hưởng vì những chuyện này. Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây rồi cười: - Nếu như anh coi tôi như một người bạn, hãy nghe tôi khuyên một câu, đó là cứng thì dễ gãy.

Vương Tử Quân không nói gì, hắn chờ Nguyễn Chấn Nhạc nói tiếp. Nguyễn Chấn Nhạc là phó tổ trưởng tổ điều tra lần này, đối phương mời mình uống trà cũng không phải là vì muốn ôn lại chuyện xưa.

- Anh là người có khả năng, thành tích rõ ràng, nhưng lại bị người ta ép phải rời đi, tôi cảm thấy dù có phát sinh chuyện gì cũng vậy, lãnh đạo cũng thưởng thức anh, cũng không muốn anh đi chùi đít cho người ta. Nguyễn Chấn Nhạc nói lời này giống như đang cho ra đề xuất với Vương Tử Quân, nếu như người không biết ân oán giữa hai bên, chỉ sợ sẽ nghĩ mối quan hệ giữa hai người là không tồi.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Cảm tạ lãnh đạo đã thiện chí nhắc nhở, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.

- Tử Quân, anh cũng đừng khách khí với tôi như vậy, hai người chúng ta tuy công tác có chút không thoải mái ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng hai bên cùng chung một nồi, khó tránh khỏi va chạm, đây không phải là bình thường sao? Nói thật khi tôi công tác ở tỉnh Sơn Nam thì còn cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy đó là kinh nghiệm khó có được. Nguyễn Chấn Nhạc nói đến đây thì cười nói: - Tôi nghĩ lại chuyện xưa, cảm thấy mình đã cầu tiến hơn một chút. Nếu năm xưa tôi khoáng đạt hơn, đã không rơi vào tình huống như lúc này.

Vương Tử Quân tháy Nguyễn Chấn Nhạc mở cửa lòng mình, bày ra bộ dạng thành thật nói với nhau, thế là không khỏi cười nhạt. Hắn cười với Nguyễn Chấn Nhạc rồi nói: - Chuyện năm xưa cũng có trách nhiệm của tôi.

Hai người nói đến chuyện năm xưa và sinh ra cảm giác như cười bỏ qua oán thù, nhưng thực tế là gì thì hai người bọn họ hiểu rất rõ.

Sau khi trò chuyện hơn nửa giờ, Nguyễn Chấn Nhạc chợt đứng lên nói: - Tử Quân, có một số việc không nên đặt nặng trong lòng, người chuyển sống cây chuyển chết, anh xem tôi di chuyển không phải vẫn sống đấy sao?

Vương Tử Quân sóng vai đi ra ngoài với Nguyễn Chấn Nhạc, hắn nhìn nụ cười tự đắc trên gương mặt của đối phương, thế là không khỏi thầm nở nụ cười. Thầm nghĩ Nguyễn Chấn Nhạc anh căn bản là quá ngây thơ rồi.

Xe đi ra sân bay đã chờ sẵn bên ngoài, ủy viên Trần cùng đi với Nguyễn Chấn Nhạc đã lên xe.

Trước khi lên xe thì Nguyễn Chấn Nhạc nặng nề bắt tay Vương Tử Quân, bộ dạng thấu hiểu lẫn nhau. Sau khi lên xe thì hắn rơi vào trầm ngâm, khi xe chạy ra khỏi nội thành thì hắn cầm điện thoại lên, bấm một dòng tin nhắn, sau đó gửi ra ngoài.

Nguyễn Chấn Nhạc nhìn tin nhắn của mình, vẻ mặt rất chăm chú: "Vẫn không chịu thua!"

Vương Tử Quân căn bản không biết hành vi mờ ám của Nguyễn Chấn Nhạc, sau khi tiễn đối phương lên xe, hắn leo lên xe của mình chạy về phía văn phòng tỉnh ủy.

Lời nói truóc khi đi của Nguyễn Chấn Nhạc liên tục hiện lên trong đầu Vương Tử Quân, nhưng điều làm hắn phải xem xét chính là khí độ của đối phương.

Vương Tử Quân không nói lời nào, Du Giang Vĩ và lái xe cũng không dám nhiều lời. Mặc dù Du Giang Vĩ rất muốn biết vị cục trưởng Nguyễn kia nói với trưởng phòng Vương những gì, thế nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều.

Khi Du Giang Vĩ đang cực kỳ nghi hoặc thì Vương Tử Quân chợt nói: - Nhìn bên ngoài thì có vẻ thay đổi rất lớn, thế nhưng bản chất thì căn bản khó thay đổi được.

Du Giang Vĩ không biết trưởng phòng Vương đột nhiên nói những lời này là có ý gì, thế nhưng hắn chỉ biết ghi khắc trong lòng rồi suy luận mà thôi.

Sau khi trở lại phòng làm việc chưa được bao lâu thì Vương Tử Quân nghênh đón một vị khách, vị khách làm hắn khó tưởng này thật sự xuất hiện trong phòng làm việc của hắn.

- Bí thư Diệp, mời ngài ngồi. Vương Tử Quân nhìn Diệp Thừa Dân đi đến thì vội vàng đi ra khỏi bàn làm việc của mình.

Gương mặt Diệp Thừa Dân khá tươi cười, nhìn qua có vẻ rất hiền hòa. Sau khi cùng Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí của mình trên ghế sa lông, hắn cười nói với Du Giang Vĩ đang chuẩn bị pha trà: - Tiểu Du, con người của tôi cũng không có yêu cầu gì khi uống trà, thế cho nên cứ bình thường là được.

- Tiểu Du rất không tồi, đã đi theo anh được hơn một năm, thành tích quá rõ ràng, thật sự là dưới tay binh mạnh không có tướng hèn. Diệp Thừa Dân nói rồi nhận lấy ly trà được Du Giang Vĩ đưa đến bằng hai tay, sau đó nói tiếp: - Nếu như Tử Quân có thể cho Tiểu Du một không gian phát triển rộng lớn, tôi căn bản không có ý kiến, nhưng nếu như bây giờ còn chưa có sắp xếp gì, tôi cảm thấy không bằng cho Tiểu Du ở lại. Thành Phố Ô Phổ phản ánh bọn họ còn thiếu một vị phó chủ tịch nắm công tác kinh tế, Tiểu Du trước tiên cứ đi qua đảm nhiệm vị trí thư ký trưởng văn phòng ủy ban thành phố một thời gian, đợi sau đó tiến lên cũng thuận lý hơn.

Diệp Thừa Dân nói làm cho trống ngực của Du Giang Vĩ có vài phần gia tốc, hắn bây giờ có cấp phòng, đến thành phố Ô Phổ làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban thành phố cũng xem như phù hợp. Bây giờ người làm chủ tịch thành phố Ô Phổ là Mạnh Chí Đạo, chính mình là thư ký cho Vương Tử Quân, sau này đứng sau lưng Mạnh Chí Đạo cũng thoải mái hơn. Diệp Thừa Dân đã chủ động yêu cầu cho mình phát triển trước mặt Vương Tử Quân, như vậy sự việc trên cơ bản sẽ khó thể nào đứt gãy được.

Tuy vị trí phó chủ tịch thành phố giống như cao ngất trời, thế nhưng trong mắt hai vị này thì căn bản không tính là gì. Nhìn từ góc độ của Du Giang Vĩ, hắn cực kỳ muốn biết đáp án cuối cùng, nhưng từ phương diện trói buộc lý trí, hắn lại không dám lên tiếng với những sắp xếp của mình khi rời khỏi gian phòng này.

Diệp Thừa Dân đến nơi này cũng không phải là chuyện của mình.

Vương Tử Quân có thể nói hiểu rõ ràng mục đích Diệp Thừa Dân đến nơi này. Tuy Diệp Thừa Dân không giúp đỡ mình ở sự kiện này, thế nhưng khi mình đi thì đối phương vẫn đến bày tỏ ra chút tình cảm thân mật.

Người này sắp xếp giúp những người của mình còn ở lại Nam Giang, không những có thể làm cho mình thiếu đối phương một phần nợ nhân tình, còn làm cho những người của mình sau này thuộc về danh sách của đối phương, xem như một lực lượng không nhỏ tu bổ vào con thuyền lực lượng của Diệp Thừa Dân.

Diệp Thừa Dân không hỗ là cáo già trong quan trường, rốt cuộc Chử Vận Phong cũng khó so sánh được.

Vương Tử Quân thầm nghĩ như vậy mà cười nói: - Cám ơn bí thư Diệp đã quan tâm, Giang Vĩ rất không tồi, nhưng khuyết điểm lớn chính là không có kinh nghiệm công tác cơ sở, tốt nhất là nên được tôi luyện thêm.

Diệp Thừa Dân cười cười cũng không tiếp tục chủ đề này mà thở dài nói: - Tử Quân, lần này anh đi tất nhiên là như diều gặp gió, bay xa vạn dặm, tôi thật sự không muốn cho anh đi. Tôi còn muốn anh tiếp tục đổ mồ hôi vì Nam Giang, bỏ ra nhiều khí lực, nhưng có một số việc mà một mình tôi ở Nam Giang không làm gì hơn được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui