Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân tỉnh ngủ từ sáng sớm, hắn duỗi lưng một cái, hôm qua phải họp đến mười hai giờ đêm, về đến nhà thì đã rạng sáng. Tuy hắn là người có tinh lực mạnh mẽ, thế nhưng bây giờ cũng không khỏi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đang trong lòng mình mà không khỏi cảm thấy rất ngọt ngào. Tối qua khi hắn rón rén về nhà thì không ngờ Mạc Tiểu Bắc rõ ràng cười hì hì chui vào trong chăn của hắn, thế là hắn không khỏi cảm khái người phụ nữ trí thức công tác điên cuồng này càng ngày càng giống như một người phụ nữ chín mọng trên cành.

Vương Tử Quân nhìn đồng hồ, Mạc Tiểu Bắc vẫn đang ngủ say, hắn đứng lên khỏi giường, chuẩn bị nấu bữa sáng.

Vương Tử Quân làm vệ sinh cá nhân, hắn đi đến phòng bếp, nhìn tủ lạnh trống không, thế là không khỏi vứt bỏ đi ý nghĩ định nấu nướng thay cho vợ của mình. Trước cổng khu nhà có một quán bán thức ăn sáng rất ngon, đến đó mua vài món về nhà dùng tạm cũng được.

Vương Tử Quân cho ra quyết tâm, hắn mặc trang phục thể dục chạy bộ ra khỏi cửa. Lúc này đã có nhiều người đang tập thể dục buổi sáng, bọn họ thấy Vương Tử Quân chạy đến thì liên tục mỉm cười chào hỏi.

- Trưởng phòng Vương, ngài chạy thể dục buổi sáng đấy à?

- Chào buổi sáng trưởng phòng Vương. Vương Tử Quân căn bản mỉm cười đối với những người chào hỏi mình, hắn gật đầu và chợt phát hiện trong đám người kia có cả chủ tịch Khương.

Vương Tử Quân cảm thấy nếu mình chạy vượt qua chủ tịch Khương thì có chút không lễ phép, nhưng lúc này hắn đã tới rồi, cũng không có ý định rụt về. Nếu bây giờ hắn vượt qua thì chỉ sợ sẽ làm cho đối phương có chút xấu hổ.

Vương Tử Quân đi vào quán bán thức ăn sáng, lúc này bên trong đã có không ít người. Khi Vương Tử Quân đi vào cửa thì một người đàn ông trung niên ngồi ở bàn bên ngoài chợt đứng lên.

- Chào trưởng phòng Vương. Vương Tử Quân thấy người đàn ông kia đi đến thì có chút sững sốt, hắn nhanh chóng nhớ ra người này chính là chủ tịch Đồ Ấn Phàm của thành phố Ngân Bằng. Đồ Ấn Phàm là chủ tịch thành phố Ngân Bằng, nếu nói từ phương diện cấp bậc thì gần như ngang hàng với Vương Tử Quân, thế nên Vương Tử Quân không ngờ gặp mặt đối phương ở nơi này.

Vương Tử Quân rất khách khí với Đồ Ấn Phàm, hắn đặt hộp cơm mình chuẩn bị mua xuống, sau đó cười híp mắt nói: - Chào chủ tịch Đồ, hôm nay thật sự là trùng hợp.

Đồ Ấn Phàm thấy Vương Tử Quân thì thật sự vui mừng như điên. Lần này hắn đến thành phố Đông Hồng tuy trên danh nghĩa là phối hợp thúc đẩy vài hạng mục, thế nhưng thực tế lại muốn gặp mặt Vương Tử Quân một lần. Tất nhiên nếu có thể tiếp xúc sâu với Vương Tử Quân thì lại là một chuyện quá tốt.

Thế cục Nam Giang biến đổi làm cho Đồ Ấn Phàm sinh ra cảm giác trợn mắt há mồm, hắn không thể ngờ một vị trưởng phòng tổ chức đã mất đi tất cả thế cục như Vương Tử Quân lại có thể lật bàn, Chử Ngôn Huy lại gặp chuyện không may làm cho toàn tỉnh Nam Giang rơi vào tình huống xấu.

Bây giờ trong quan trường Nam Giang có nhiều người cực kỳ lo sợ bất an, Chử Vận Phong là bến tàu lâu đời nhất ở Nam Giang, tất nhiên trong bến tàu này có không ít thuyền đang neo đậu. Chử Ngôn Huy rốt cuộc sẽ còn liên quan đến ai? Điều này làm cho Đồ Ấn Phàm cảm thấy khó dự đoán được.

Đồ Ấn Phàm tuy có quan hệ bình thường với Chử Vận Phong, hắn biết mình không có chuyện gì, thế nhưng như vậy vẫn còn là chưa đủ. Hắn nhìn vào tình thế biến ảo lần này và thấy được cơ hội cho mình, nếu như hắn có thể nhân cơ hội này tiến lên một bước thì căn bản là quá tốt.

Nói cho cùng thì liên lạc mật thiết với lãnh đạo cũng là vì lợi ích thực tế của mình, mặc dù lời này có chút cực đoan, thế nhưng không thể không phủ nhận nó cực kỳ có ý nghĩa. Vì sao lại gọi là quan trường, vì có nhiều người muốn làm quan, vì sao có nhiều người phát triển như cá gặp nước, lại có nhiều người lực bất tòng tâm? Cũng là vì người kia không cho ra phương pháp leo lên một con thuyền tốt.

Lúc này Vương Tử Quân là một chiếc ca nô của mình! Đồ Ấn Phàm nhất định phải liên hệ chặt chẽ với trưởng phòng Vương, chỉ như vậy mới có được kết quả đi sang bến bờ mình mơ ước.

Mặc dù Đồ Ấn Phàm tự nghĩ vị trí của mình đã là cực kỳ quan trọng, thế nhưng nếu muốn tiến lên thì căn bản không dễ dàng chút nào. Nếu hắn nhìn chuẩn một vị trí, có quyết đoán muốn chiếm lĩnh, thế nhưng lại không có nhiều sân khấu để trình diễn. Không phải hắn xem thường mình, hắn chỉ buồn rầu vì mình đang đội mâm bánh trái thủ heo, thế nhưng lại không tìm được cửa miếu để đi vào thắp hương, điều này không phải làm cho người ta cảm thấy quá bức bối sao?

Còn phương diện đề bạt, nếu như anh không có năng lực và thành tích rõ ràng thì căn bản là không đủ, hơn nữa còn phải có người thưởng thức anh mới được. Bây giờ trong tỉnh Nam Giang người có thể quyết định những vấn đề này ngoài bí thư Diệp Thừa Dân thì chỉ còn lại một mình Vương Tử Quân.

Sau khi trải qua chuyện này thì vị trí của trưởng phòng Vương sẽ được nhấc lên cao, Đồ Ấn Phàm căn bản không có tình cảm gì với Vương Tử Quân, thế nên hắn cực kỳ lo lắng vì mình có được gặp mặt liên hệ cảm tình với trưởng phòng Vương hay không.

Hôm nay Đồ Ấn Phàm đến đây dùng cơm, chủ yếu là vì tối qua hắn tham gia một bữa tiệc với đám bạn. Một người bạn của hắn rất quen thuộc Vương Tử Quân, nói rõ một thói quen của trưởng phòng Vương, chính là trưởng phòng Vương thích ăn sáng ở quán nào thì thường đến đó, Đồ Ấn Phàm cũng biết được địa điểm thông qua người bạn này.

Đồ Ấn Phàm đến đây dùng bữa sáng cũng không có ý nghĩ sẽ gặp được Vương Tử Quân, dù sao tỉ lệ của chuyện này cũng là quá nhỏ, dù trưởng phòng Vương thích ăn sáng ở chỗ này thế nhưng hôm nay cũng không nhất định sẽ đến đây.

Lúc này lại được gặp Vương Tử Quân, điều này không khỏi làm cho Đồ Ấn Phàm vui sướng đến mức muốn rớt cả tim ra ngoài. Hắn nhìn chiếc hộp giữ ấm trong tay của Vương Tử Quân rồi cười nói: - Trưởng phòng Vương, anh xem hai chúng ta khó có cơ hội gặp mặt, hôm nay tôi muốn xin ngài một bữa cơm sáng.

Vương Tử Quân căn bản không có nhiều tiếp xúc với Đồ Ấn Phàm, cũng không muốn lôi kéo làm quen, nhưng nếu hắn từ chối thì sẽ làm cho người ta xấu hổ. Thế là hắn cười nói: - Chủ tịch Đồ, thành phố Ngân Bằng có tốc độ phát triển kinh tế hừng hực trong tỉnh, có thể nói là phát triển không ngừng, anh dùng cơm sáng lại muốn tôi trả tiền sao? Anh phải là người mở hầu bao mới được.

Đồ Ấn Phàm nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng cười ha hả, hắn khẽ gật đầu với thư ký ngồi bên cạnh, sau đó cười nói: - Trưởng phòng Vương, khi Ngân Bằng liên tục đẩy mạnh phát triển kinh tế, nếu như chúng tôi không mời ngài được một bữa cơm, như vậy tôi căn bản là tội nhân của hơn chín triệu dân thành phố Ngân Bằng. Mời ngài, trưởng phòng Vương, chỗ này của tôi có món cháo gạch cua rất ngon, ngài cũng nên làm vài chén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui