Bí Thư Trùng Sinh

Một tô cháo gạch cua, hai dĩa dưa muối, còn có một lồng bánh bao hấp, không khỏi làm cho khẩu vị của Vương Tử Quân mở rộng. Hắn vừa ăn sáng vừa nghe Đồ Ấn Phàm nói chuyện, chỉ là một vài chủ đề thoải mái, không liên quan đến công tác.

Đồ Ấn Phàm sao lại ở chỗ này? Rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý? Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến điều này, đối với hắn thì dùng một bữa cơm gặp mặt một người cũng không có gì là đáng ngạc nhiên.

Tình cảnh mưa gió máu tanh lần này cuối cùng được Vương Tử Quân vung tay thay đổi cục diện, nhưng trong lúc mạo hiểm thì hắn căn bản thể nghiệm được tất cả mọi hoàn cảnh xấu. Nếu như không phải cuối cùng Trịnh Uy Quân ra đầu thú, hắn đã phải ảm đạm rời khỏi Nam Giang.

Khi đó chính mình sở dĩ đồng ý phương án nguy hiểm của Đoạn Văn Đống, nguyên nhân cũng là vì tình thế quá bức bách. Hắn đã bị người ta ép cho không còn đường lui, tất nhiên cũng là vì Chử Ngôn Huy kinh doanh nhiều năm ở Nam Giang, cơ sở quá mạnh, không phải người thường có thể so sánh được.

Quan hệ đôi khi là một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, dù là anh đúng, thế nhưng nhiều người vẫn không tán thành anh, cho dù anh là một người có thực lực mạnh mẽ, khi mà số đông phản đối anh tại vị, như vậy anh chỉ còn một kết quả mà thôi: Chỉ sợ sẽ là người hy sinh cho số đông.

Nếu như anh muốn tăng tiến lực ảnh hưởng của mình, nếu như anh muốn đào sâu phát triển, như vậy cần phải tích lũy những mối quan hệ rộng rãi.

- Trưởng phòng Vương, thành phố chúng tôi có vài phần công tác cần báo cáo, tôi muốn báo cáo với ngài một chút, anh xem khi nào rảnh thì cho tôi một cơ hội. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị rời đi thì Đồ Ấn Phàm dùng giọng chờ mong nói.

- Hôm nay lịch trình làm việc đã được sắp xếp đầy tràn rồi. Vương Tử Quân trả lời làm cho Đồ Ấn Phàm cực kỳ thất vọng, nhưng ngay sau đó lại nghe Vương Tử Quân cười nói: - Chủ tịch Đồ nếu có rảnh vào buổi tối, như vậy tôi sẽ mời anh dùng cơm.

Vương Tử Quân về đến nhà thì Mạc Tiểu Bắc đang chải tóc, nàng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng oán trách nói: - Anh lần này quá là sơ ý, không mang theo đồng nào cũng ra ngoài mua cơm sao? Người ta có thẻ ngân hàng, có tiền mặt, còn anh thì sao? Anh chỉ có cái mặt thôi.

Vương Tử Quân nghe Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thì chợt sững sờ, hắn không khỏi cho tay vào túi sờ soạng một chút, thế nhưng bên trong rỗng tuếch không có gì cả.

Vương Tử Quân nghĩ đến việc mình mời Đồ Ấn Phàm dùng cơm mà không nhịn được phải cười phá lên ha hả. May mà Đồ Ấn Phàm chủ động trả tiền, nếu không thì quá xấu hổ rồi.

Bảy giờ bốn mươi thì Du Giang Vĩ và chiếc xe Audi số bảy tỉnh ủy đã chờ sẵn bên dưới, sau khi Vương Tử Quân đi ra thì Du Giang Vĩ tự nhiên tiến lên nhận lấy cặp văn kiện, sau đó cười nói: - Trưởng phòng, đi đến đơn vị sao?

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Du Giang Vĩ, hắn phát hiện lúc này Du Giang Vĩ cực kỳ có tinh thần, thế là hắn cười cười nói: - Hôm nay không có nhiệm vụ gì, chúng ta không đi đến đơn vị thì đi đâu?

Tâm tình của Du Giang Vĩ hai ngày hôm qua biến chuyển quá lớn. Hai ngày trước hắn còn cảm thấy hoảng loạn vì Vương Tử Quân sẽ bị di dời, thậm chí cũng vì sự kiện của cục công an thành phố Đông Hồng mà không thể ngủ được. Thế nhưng sự việc thay đổi quá lớn lại làm cho hắn sinh ra cảm giác như đang nằm mơ.

Trưởng phòng Vương Tử Quân đứng ở hội nghị thường ủy cho ra những chứng cứ quá chính xác, một sự kiện đã được không ít người cho rằng sẽ kết thúc lại bị trưởng phòng Vương lật bàn, còn Chử Ngôn Huy là một đệ nhất công tử ở Nam Giang lại là một tên tội phạm buôn lậu bị bộ công an đưa đi. Đám người trước đó liên tục hợp lực vây công trưởng phòng Vương Tử Quân bây giờ đã mọc dài lông ra rồi.

Du Giang Vĩ giữ lấy một bộ điện thoại của trưởng phòng Vương Tử Quân, ngày hôm qua hầu như tất cả những người có thể diện ở Nam Giang đều gọi điện thoại cho trưởng phòng Vương. Thậm chí có những người mà Du Giang Vĩ chỉ dám hâm mộ thế nhưng bây giờ lại xưng anh anh em em với hắn.

Tuy Du Giang Vĩ cảm thấy tiểu nhân đắc chí như mình là không hay, thế nhưng hắn vẫn rất thích hưởng thụ cảm giác này. Khi vấn đề của Chử Ngôn Huy được điều tra làm rõ, như vậy bức thư tố cáo gửi lên lãnh đạo trung ương về Vương Tử Quân sẽ được làm sáng tỏ, khả năng trưởng phòng Vương rời khỏi Nam Giang sẽ không còn.

Chử Ngôn Huy rốt cuộc có liên lụy đến ai? Cũng không ai có thể nói chính xác được. Nhưng dù là một viên chức bình thường của tỉnh Nam Giang cũng có thể thấy tình hình đang chấn động, quan trường bùng nổ, thậm chí có thể nói là một cơn động đất cực mạnh. Trưởng phòng Vương là người có được công lao lớn trong vụ chấn động này, lãnh đạo căn bản rơi vào tình thế cực kỳ uất ức, thế nên tuyến trên cần có lời an ủi rõ ràng.

Tất nhiên lời an ủi như vậy phải có độ nặng mới được.

Nếu như Chử Vận Phong lui ra, trưởng phòng Vương có cơ hội tiến lên một bước hay không?

Vương Tử Quân đi vào phòng, bên ngoài phòng đã có không ít người đang chờ. Vương Tử Quân đối mặt với những gương mặt cười tươi hớn hở kia, hắn không khỏi hàn huyên với bọn họ vài câu, sau đó đi vào phòng làm việc của mình.

Du Giang Vĩ đưa những người hầu như là quyền cao chức trọng dưới địa phương vào chờ trong phòng làm việc của mình, sau đó mới đi vào phòng làm việc của trưởng phòng Vương, xin chỉ thị xem hôm nay sẽ gặp ai. Vương Tử Quân nhìn danh sách những người được Du Giang Vĩ đưa đến, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: - Hôm nay không gặp ai cả, cậu nói với các vị lãnh đạo ở bên ngoài, nói hôm nay tôi có chút chuyện, còn việc sắp xếp như thế nào, cậu giao cho văn phòng xử lý.

Vương Tử Quân trả lời làm cho Du Giang Vĩ thở dài một hơi, những người kia tuy hắn cũng muốn tình nguyện kết giao, thế nhưng bây giờ lại là một nhóm người quá lớn, làm cho hắn không biết nên sắp xếp như thế nào, dù sao bây giờ hắn cũng không muốn đắc tội với ai.

Tuy bâ giờ Vương Tử Quân nhìn qua đã bay cao vạn dặm, có thể biểu hiện tư thái trước mặt người khác cũng hợp tình hợp lý, cũng không có người nói cái gì. Nhưng núi non sông ngòi cũng có lúc bị dịch chuyển, biết đâu sẽ có ngày hắn cần phải liên hệ với người ta?

Sau khi Du Giang Vĩ rời đi, những ý nghĩ này liên tục xoay chuyển trong đầu hắn. Bây giờ nhiều người đi đến muốn gặp mình, đó là một sự thừa nhận với mình, đồng thời cũng là biểu hiện khi lòng người đang bàng hoàng.

Chử Ngôn Huy gặp chuyện không may, nhiều người nhìn vào cảm thấy đây là tình huống nhà lớn sụp đổ với Chử Vận Phong. Lúc này cái cây của Chử Vận Phong ở Nam Giang là quá lớn, cũng quá bền bỉ, có quá nhiều người đang được hưởng lợi dưới tán cây này, thế nhưng lại có một quả bom làm cho cây đại thụ ngã đổ, không phải sẽ tạo nên động đất trong Nam Giang sao? Điều này căn bản làm cho lòng người bàng hoàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui