Bí Thư Trùng Sinh

- Thật xin lỗi đồng chí cảnh sát, tôi biết sai rồi, chúng tôi sẽ không tiếp tục vi phạm, mong anh đừng kéo xe đi, tôi sẽ chịu đóng phạt, thế nào? Kỷ Đức Cường cố gắng khắc chế tâm tình của mình, hắn cố gắng dùng giọng ôn hòa để nói lời cầu tình với viên cảnh sát đang lái xe tải.

- Thật xin lỗi đồng chí, dựa theo quy định thì xe của ngài sẽ bị giữ lại hai mươi bốn giờ để xử lý, đây là đơn phạt, mong anh cất kỹ, hai mươi bốn giờ sau anh đến đơn vị sẽ được xử lý. Viên cảnh sát trẻ tuổi căn bản kéo căng gương mặt, không nể mặt Kỷ Đức Cường.

- Đức Cường, chuyện liên quan đến xe lát nữa nói sau. Kỷ Mẫn Phỉ thấy Kỷ Đức Cường đang dây dưa với cảnh sát thế là nở nụ cười hối lỗi với Vương Tử Quân: - Đứa nhỏ này không biết lễ phép, làm cho ngài chê cười.

Vương Tử Quân nở nụ cười tha thứ nói: - Không có gì, không có gì, tôi đi trước đây.

Vương Tử Quân nói xong thì cùng Mạc Tiểu Bắc lái xe chạy đi.

- Cháu đúng là không có ánh mắt, không phân biệt rõ nặng nhẹ, hôm nay cháu làm gì vậy? Đúng là phá hoại hơn thành công. Không còn Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc ở đây, thế nên Kỷ Mẫn Phỉ nahnh chóng nổi giận, mở miệng dùng giọng nghiêm nghị khiển trách Kỷ Đức Cường.

Kỷ Đức Cường từ nhỏ đã sợ cô cô, lúc này nghe cô cô quở trách thì không khỏi lầm bầm: - Không phải chỉ là một trưởng phòng tổ chức sao? Thái độ của ngài đối với hắn ta đúng là khó tưởng tượng nổi, bố của cháu sắp đến Nam Giang làm chủ tịch tỉnh, vì sao phải mời người này dùng cơm? Phải là hắn ta mời khách mới đúng.

- Hừ, cháu còn không biết xấu hổ mà nói chuyện của bố mình sao? Cô cho cháu biết, chuyện của bố cháu đến Nam Giang chỉ là một mục đích, có thành công hay không là cả một vấn đề, mà Vương Tử Quân chính là một trong những vấn đề đó. Kỷ Mẫn Phỉ nói đến đây thì dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: - Cháu nhìn mình mà xem, bình thường có biểu hiện rất tốt, hôm nay lại căn bản không ra gì.

Kỷ Đức Cường bị cô cô mắng xối xả thì cũng không dám cãi lại, nhưng sau khi Kỷ Mẫn Phỉ mệt mỏi rời đi, hắn không khỏi dùng giọng khinh thường lẩm bẩm: - Tôi cũng không tin một tên trưởng phòng tổ chức thì có thể lật được trời, phụ nữ đúng là thích chuyện bé xé ra to.

- Anh gọi người đến xử lý xe của Kỷ Đức Cường sao? Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười xấu xa hỏi Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc ngồi bên cạnh ghế tài xế, hắn cười cười nói: - Sao chồng của em lại không phóng khoáng như vậy? Đây là nhân viên chấp pháp của tỉnh Nam Giang chúng ta làm việc nghiêm túc, những hành vi phạm pháp cần phải xử lý.

Mạc Tiểu Bắc nở nụ cười rồi dùng giọng lo lắng nói: - Kỷ Mẫn Phỉ mời chúng ta dùng cơm có lẽ có liên quan đến chuyện anh của cô ta, nếu như sau này anh của cô ta biết được, chỉ sợ gặp lại cũng không tốt

- Không tốt thì đừng gặp, ôi, em trở nên lo lắng được mất như vậy từ khi nào? Đây cũng không phải là tính cách của em. Vương Tử Quân giẫm chân ga, chiếc xe chạy về phía trước, sau đó không khỏi nở nụ cười trêu ghẹo Mạc Tiểu Bắc.

- Có thể không gặp được sao? Mạc Tiểu Bắc cũng không buông tha cho Vương Tử Quân.

- Tốt nhất là thế. Vương Tử Quân lắc đầu thở dài nói: - Nam Giang đã đủ phiền toái, nếu cứ tiếp tục phiền toái thì căn bản sẽ không yên tĩnh.

Khi Khuất Chấn Hưng đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này Diệp Thừa Dân đang gọi điện thoại, thế nên hắn định đóng cửa đi ra ngoài, không ngờ Diệp Thừa Dân lại vẫy vẫy tay cho hắn đi vào ngồi xuống.

- Anh Kỷ, hoan nghênhh anh đến Nam Giang, nếu có anh đến thì tôi như hổ thêm cánh, cảm thấy càng thêm an tâm hơn.

"Anh Kỷ? Đến Nam Giang?" Vẻ mặt Khuất Chấn Hưng không khỏi chấn động, thế nhưng hắn vẫn cố gắng bão trì bình tĩnh, căn bản không dám kích động. Những gì không nên nghe thì không nghe, bây giờ hắn ngồi đây như đứng đống lửa ngồi đống than, thế nên càng không chút nhập tâm.

Không biết người đầu dây bên kia nói gì đó mà Diệp Thừa Dân chợt cười ha hả: - Có gì mà không dám xác định? Đơn giản chỉ là vấn đề trình tự mà thôi, tôi nói cho anh biết, tôi đã chuẩn bị xong tiệc đón gió tẩy trần, chờ anh đến cùng chung thắng lợi.

Sau khi trò chuyện thêm vài phút thì Diệp Thừa Dân đặt điện thoại xuống, hắn nhìn Khuất Chấn Hưng rồi trầm giọng hỏi: - Có chuyện gì vậy?

- Bí thư Diệp, trưởng phòng Vương đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài. Khuất Chấn Hưng rót cho Diệp Thừa Dân một ly nước rồi khẽ báo cáo.

Diệp Thừa Dân uống một hớp trà rồi phân phó với gương mặt không chút biểu cảm: - Mời anh ấy vào.

Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này Diệp Thừa Dân đã tươi cười tiến ra nghênh đón. Sau khi hai bên bắt tay nhau thì Diệp Thừa Dân cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân, tôi đang định đi tìm anh, bây giờ anh đến không khác gì mưa rơi đúng lúc.

Vương Tử Quân căn bản không thích ứng với sự liên hệ chính mình với cơn mưa của Diệp Thừa Dân. Nhưng Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão có cực kỳ nhiều quyền lợi lên tiếng, thế cho nên Vương Tử Quân chỉ có thể cười nghe hết lời của bí thư Diệp mà thôi.

Sau khi Khuất Chấn Hưng dâng trà đi ra ngoài, Vương Tử Quân mới cười nói: - Bí thư Diệp, tôi có chuyện cần báo cáo với ngài.

- Anh nói đi. Diệp Thừa Dân nheo mắt chờ mong nói: - Lúc này cục diện ở Nam Giang là rất khó khăn, anh là trưởng phòng tổ chức thì nên hao tổn nhiều tâm trí hơn, rất nhiều vấn đề cần phải suy xét thật kỹ rồi mới nên quyết định.

- Bí thư Diệp, ngài có chú ý không, gần đây đại bộ phận cán bộ Nam Giang đều không đặt tâm tư lên phương diện công tác, thường chạy tới chạy lui ở Đông Hồng, nếu cứ như thế mãi sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển của tỉnh. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân rồi trầm giọng nói.

Diệp Thừa Dân bây giờ căn bản là một người đệ nhất ở tỉnh Nam Giang vừa có danh vừa có thực quyền, sao lão không biết rõ điều này cho được? Lão cũng có nguồn phát tin của mình, thế nên không bao giờ bỏ qua những thông tin quan trọng. Trước khi điều tra được vụ án buôn lậu, mặc dù lão có niềm tin hơn bây giờ gấp trăm lần cũng cảm thấy cực kỳ phiền não với tình huống này.

Bây giờ nghe Vương Tử Quân lên tiếng thì Diệp Thừa Dân chợt cảm thấy người này có một sự ăn ý chính trị cao độ với mình, nhưng chỉ là quá tiếc nuối, vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi này lại không cùng mưu đồ với mình.

- Tôi đang chuẩn bị cho phòng giám sát xử lý chuyện này, nếu phát hiện một người nào chỉ lo đầu cơ luồn cúi, không mưu cầu phát triển thì sẽ ra tay xét xử, phát hiện người nào xử lý người đó.

Dùng thủ đoạn và sức mạnh cứng rắn cũng là một biện pháp, thế nhưng anh có thể ngăn không cho người ta hành động, lại không thể chặn tư tưởng của người ta được. Dựa vào một hành động xử lý nghiêm khắc như vậy, sao có thể đẩy mạnh tính tích cực sáng tạo sự nghiệp của mọi người.

Một người tích cực và một người bị động trong lúc công tác hoàn toàn có bản chất khác nhau.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nói tiếp: - Tôi đồng ý với ý kiến của bí thư, thế nhưng tôi cảm thấy nên đi tìm nguồn gốc của tình huống hiện tại, sau đó cho ra phương án giải quyết gốc rễ của nó.

Diệp Thừa Dân không nói gì, lão chỉ nhìn Vương Tử Quân, chờ đối phương cho ra phương án.

- Sở dĩ xuất hiện tình huống lòng người bàng hoàng vào lúc này chính là có liên quan đến Chử Ngôn Huy. Bí thư Diệp, tôi cảm thấy điều mà tỉnh ủy Nam Giang chúng ta cần làm bây giờ chính là nhanh chóng tỏ thái độ ở sự kiện này, căn bản dựa vào nó để ổn định đại cục.

Diệp Thừa Dân khẽ híp mắt lại, lão đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng nhấn mạnh từng chữ hỏi: - Trưởng phòng Tử Quân, anh cảm thấy tỉnh ủy Nam Giang chúng ta nên tỏ thái độ thế nào?

Diệp Thừa Dân nói bằng giọng điệu này làm cho Vương Tử Quân sinh ra cảm giác xấu, nhưng sự việc đã phát triển đến mức này, hắn cũng không muốn lui bước. Hắn cười nói: - Bí thư, trải qua điều tra sơ bộ thì tập đoàn buôn lậu của Chử Ngôn Huy không có liên quan gì đến chủ tịch Chử. Tôi cho rằng bây giờ tỉnh ủy Nam Giang cần phản ánh với lãnh đạo thượng cấp, với tình hình hiện tại thì không nên tiến hành điều chỉnh phạm vi lớn với ban ngành Nam Giang, như vậy mới có lợi cho sự phát triển của Nam Giang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui