Bí Thư Trùng Sinh

Lý Thừa Uyên là người theo Chử Vận Phong nhiều năm, tự cho là một người đã sớm luyện được công phu ẩn giấu cực kỳ sâu, không người nào dám nói chuyện lung tung trước mặt mình...Không ngờ mình vừa mới tiến lên chức vụ chủ tịch tỉnh được chưa lâu thì đã có người chạy đến ly gián, thế là tâm tư không khỏi trở nên bực bội.

Điều này nói rõ điều gì, có nghĩa là có người nhìn thấy khe hở của mình, hơn nữa lại luôn chĩa mắt vào đó.

Chương Thu Mi mặc dù không nói đến cái tên của Vương Tử Quân, thế nhưng một người thông minh như Lý Thừa Uyên sao không đoán được ý nghĩa lời nói của Chương Thu Mi, thế là hai hàng chân mày không khỏi nhăn lại.

Chương Thu Mi luôn quan sát phản ứng của Lý Thừa Uyên, lúc này nhìn thấy chủ tịch Lý cau mày, nàng biết mình đang tiến gần một bước đến mục tiêu. Thế cho nên tiếp tục mở miệng châm ngòi: - Chủ tịch Lý, hai ngày trước tôi đi qua phòng tổ chức, thấy đám người đến báo cáo với trưởng phòng Vương xếp cả hàng dài, hơn nữa còn có một quy củ được dựng lên, đó là những người đi gần với ngài đều không có tư cách xếp hàng.

- Lúc này đám người của phòng tổ chức ai cũng ngẩng câu đầu như thiên nga, vênh váo tự đắc, há miệng ngậm miệng đều nói trưởng phòng Vương như thế nào, thậm chí còn có người nói...

Vẻ mặt Lý Thừa Uyên căn bản không có chút biểu cảm, Chương Thu Mi cũng không nói gì thêm, thế là Lý Thừa Uyên không khỏi dùng giọng bình tĩnh hỏi: - Nói cái gì?

- Chủ tịch Lý, ngài cũng đừng đặt nặng trong lòng, vì dù sao những người kia đều yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, tôi thật sự không muốn nói cho ngài nghe, chỉ sợ ngài sẽ nổi giận. Chương Thu Mi sau khi cho ra một động tác nhíu mày thì dùng giọng tức giận không thôi nói: - Có một tin đồn được truyền bá khắp nơi, nói là ngài sở dĩ tiến lên làm chủ tịch tỉnh cũng là vì Vương Tử Quân, là vì Vương Tử Quân nhường cho ngài.

Chương Thu Mi nói xong những lời này thì dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Lý Thừa Uyên, sau đó dùng giọng bênh vực kẻ yếu nói: - Chủ tịch Lý ngài cho ra nhiều cống hiến ở Nam Giang, những thứ này chúng tôi hiểu rất rõ ràng, đám người nói lời huyên thuyên kia thì biết cái gì? Chẳng qua chỉ là một đám chó đi theo người ta sủa gâu gâu mà thôi, ngài cũng đừng đặt trong lòng, không đáng chấp nhất với đám người kia.

- Thu Mi, trưởng phòng Tử Quân là người có năng lực, mọi người nói rõ vị trí này là anh ấy nhường cho tôi, nói rõ tôi căn bản còn chưa được như trưởng phòng Vương. Lý Thừa Uyên cực kỳ căm hận, thế nhưng hắn là người lý trí, tuyệt đối không cho một người như Chương Thu Mi có thể nhìn ra được. Loại phụ nữ chỉ biết nói bừa làm loạn thế này thường giỏi bịa đặt tất cả thông tin xung quanh, có ai có thể đảm bảo nàng sẽ không ném những lời của mình ra ngoài? Nếu một khi để cho người ta đạt được mục đích, như vậy sẽ là dư luận xôn xao, cũng rất náo nhiệt ồn ào.

Lý Thừa Uyên nhìn bộ dạng đầy căm phẫn của Chương Thu Mi, hắn chỉ khẽ cười, cũng không thể nói ra những lời tùy tiện, thế nhưng vẫn phải bày tỏ một chút với tình huống đối phương đến dựa vào mình. Vì vậy hắn châm thêm nước trà cho Chương Thu Mi rồi cười nói: - Khi chủ tịch Chử đi thì tôi và chị sẽ cùng đến đưa tiễn.

- Vâng, tốt quá. Chương Thu Mi chợt tỉnh táo tinh thần, nàng biết rõ Lý Thừa Uyên là cấp dưới trung thành của Chử Vận Phong, bây giờ chủ tịch Lý sắp xếp mình cùng đi đưa tiễn Chử Vận Phong, điều này nói rõ cái gì? Nói rằng chủ tịch Lý vẫn coi trọng lòng trung thành của mình.

Nhưng Chương Thu Mi cũng có chút thất vọng, tuy nàng có chút thêm mắm dặm muối với những tin đồn bên ngoài, thế nhưng ít nhất thì nó cũng thật sự tồn tại. Nàng tin tưởng nó sẽ là một cây gai đâm vào lòng Lý Thừa Uyên, không ngờ đối phương lại mỉm cười cho qua.

- Vương Tử Quân, không phải anh xem thường tôi sao? Tôi sẽ làm cho anh phải trả giá nhiều vì hành vi kiêu ngạo của mình.

Phụ nữ một khi đi vào trong quan trường thì căn bản khó thể nào giữ lòng lương thiện, có đôi khi còn độc ác hơn cả đàn ông. Nếu hai bên không thể là bạn, chắc chắn người này sẽ dùng tất cả thủ đoạn để đẩy những kẻ có quan hệ không tốt với mình xuống vực sâu vạn trượng.

Sau khi nói thêm vài câu thì Chương Thu Mi rời khỏi phòng làm việc của Lý Thừa Uyên. Lý Thừa Uyên khách khí tiễn chân Chương Thu Mi ra đến cửa, sau khi đóng cửa lại thì gương mặt hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc. Những tin đồn kia chắc chắn sẽ ngày càng được truyền bá rộng rãi, thậm chí sẽ cho ra nhiều phiên bản, điều này làm cho Lý Thừa Uyên cảm thấy rất khó chịu, thế nhưng lại không làm gì được.

Lý Thừa Uyên nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, hắn không khỏi thầm cảm khái, loại tâm tình lúc này giống như khi còn trẻ yêu một cô gái nào đó, chỉ cần bất kỳ hành vi nào của nàng cũng ảnh hưởng trực tiếp đến tâm tình của anh. Nếu như vài ngày nàng không quan tâm đến anh, như vậy thậm chí anh còn sinh ra tâm tư muốn chết; nếu ngày nào đó nàng nở nụ cười vui vẻ với anh, như vậy anh cũng cực kỳ vui sướng giống như một đóa hoa nở rộ trong mùa xuân. Không ngờ Vương Tử Quân chỉ là một trưởng phòng tổ chức thế nhưng căn bản có quá nhiều lực ảnh hưởng với mình, muốn thoát khỏi những cảm xúc do người kia mang lại thậ sự là quá khó.

Đối với nhiều người thì sự kiện Chử Vận Phong rời khỏi Nam Giang là chuyện lớn, tuy bây giờ vụ án Chử Ngôn Huy còn đang được điều tra, thế nhưng lại có sắp xếp mới cho Chử Vận Phong, nhất định rời khỏi Nam Giang đến cương vị mới.

Không ai cho ra hạn định thời gian cụ thể với Chử Vận Phong, thế nhưng Chử Vận Phong vẫn nhắc nhở người nhà nhanh chóng thu dọn hành lý. Lần này không những là lão, ngay cả vợ là chị Lý cũng phải rời đi.

Chử Vận Phong là lão lãnh đạo ở Nam Giang, không ít người cảm thấy buồn vì lão phải rời đi. Đám người này cảm thấy nếu mình không đi tiễn chân lão lãnh đạo thì tâm lý cực kỳ bất an, cảm thấy cực kỳ có lỗi với lãnh đạo, hơn nữa cảm thấy khó chịu nhất là những người đang ở trên các cương vị quan trọng.

Đi tiễn chân lãnh đạo cũng không phải chuyện dễ dàng, vì hành động này căn bản có nguy hiểm theo sau. Nếu như hành động của mình được truyền đến tai bí thư Diệp hoặc trưởng phòng Vương, như vậy cũng không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì.

- Cậu dọn vài hộp trà mà hôm trước Khương Long Cương mang đến cho tôi, hôm nay tôi có việc cần dùng. Khi tan tầm thì Vương Tử Quân khẽ lên tiếng phân phó với Du Giang Vĩ đang dọn đồ đạc trong phòng.

Du Giang Vĩ đồng ý một tiếng, sau đó lấy hai hộp trà từ trong tủ trà ra, lại cẩn thận bỏ vào trong túi giấy.

- Giang Vĩ, cậu xem mang theo hai hộp trà có phải là quá ít không? Vương Tử Quân nhìn Du Giang Vĩ đang thu dọn đồ đạc rồi khẽ hỏi.

- Trưởng phòng Vương, hai hộp trà này được anh Khương tuyển chọn cực kỳ cẩn thận, tôi cảm thấy dù ngài đưa cho ai cũng không là vấn đề. Du Giang Vĩ có chút trầm ngâm rồi cười nói.

Những lời của Du Giang Vĩ cũng không phải là giả, theo ý nghĩ của hắn thì với địa vị hiện tại của trưởng phòng Vương, mặc dù tặng cái gì cho người khác, chỉ sợ bọn họ sẽ cực kỳ vui sướng, tiếp nhận và mang ơn. Ngược lại món quà nhỏ nhưng thân phận người tặng lại quá rõ ràng, thế cho nên có không ít tình nghĩa bên trong.

Vương Tử Quân cầm túi trà mà Du Giang Vĩ đưa đến, hắn vẫn có chút không hài lòng, thế là nói với Du Giang Vĩ: - Giang Vĩ, cậu xem tôi còn có thứ gì không? Hai hộp trà là quá nhẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui