Bí Thư Trùng Sinh

Thành phố Đông Hồng mùa đông này khá ấm, căn bản chưa từng thấy tình huống tuyết rơi trắng mặt đất. Vương Tử Quân cầm thùng nước trong tay tưới cho một cây hoa bốn mùa xanh tốt bên cửa sổ, ánh mắt nhìn vầng thái dương đang tỏa hào quang bên ngoài. Mặc dù mỗi ngày mặt trời đều lên cao sáng rực thế nhưng khi con người ta có tâm cảnh bất đồng thì căn bản vẫn sinh ra những tâm tình không quá tương đồng.

Vương Tử Quân không còn ở lại thành phố Đông Hồng này quá lâu nữa.

Vương Tử Quân nghĩ đến cuộc điện thoại của Lâm Trạch Viễn trước đó hai ngày mà không khỏi cảm thấy tâm tình cực kỳ cảm khái. Mặc dù hắn biết mình rời khỏi Nam Giang là kết cục đã định, thế nhưng cuối cùng vẫn có chút không muốn.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân buông thùng nước ra nói mời vào, đúng lúc gặp Đoạn Văn Đống mặc một bộ đồng phục đi vào. Đoạn Văn Đống xem như là người đầu tiên hăng hái tiến lên con thuyền của Vương Tử Quân sau khi đi đến Nam Giang, quan hệ giữa hai người tất nhiên không giống bình thường.

- Cục trưởng Văn Đống, anh đến sớm hơn mười phút đấy nhé. Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi cười nói với Đoạn Văn Đống.

Đoạn Văn Đống xoa xoa hai tay rồi cười nói: - Tôi đến báo cáo công tác với trưởng phòng, nếu đến chậm thì làm gì đến lượt? Tôi vừa hỏi Giang Vĩ xem có ai trong phòng ngài không, thế là đi vào ngay.

Du Giang Vĩ đi theo Đoạn Văn Đống vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn nghe hai người đối thoại với nhau, hắn tự nhủ rằng trong Nam Giang người có thể tùy ý trò chuyện cùng với trưởng phòng Vương như vậy chỉ có một mà thôi. Có một lần hắn vô tình được thấy tình huống Đoạn Văn Đống báo cáo công tác cho Diệp Thừa Dân, giọng nói của cục trưởng Đoạn thật sự như sấm bên tai.

- Anh ngồi đi. Vương Tử Quân vung tay cho Đoạn Văn Đống ngồi xuống ghế sa lông, sau đó cười nói: - Nghe nói cục trưởng Đoạn tiến lên thì giống như một mồi lửa làm cho bí thư Chu nóng lòng như lửa đốt, có cảm nhận không tốt, có phải không?

Đoạn Văn Đống nhanh chóng nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Trưởng phòng, tôi đây chỉ là chỉnh đốn đội ngũ của cục công an, sửa chữa những người và những việc không đúng, không ngờ lại nổi gió lên đầu bí thư Chu.

- Vậy anh cũng không nên nói những lời đả kích, anh cũng không còn nhỏ nữa, sao lại làm ra những việc xúc động như vậy? Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, nói phải mềm, làm phải cứng, đây mới là tâm cảnh cao.

Đoạn Văn Đống thấy Vương Tử Quân cũng không nổi giận thì dùng giọng chê cười nói: - Trưởng phòng, khi đó tôi có chút hồ đồ, nhưng tiểu tử kia quá kiêu ngạo. Chưa nói đến phương diện say rượu lái xe, còn húc vào người ta, đánh người ta, nếu không cho hắn ta một bài học, tôi làm cục trưởng cục công an sao có thể phù hợp với chức vụ được?

Vương Tử Quân cười cười nói: - À, chuyện này anh làm không sai, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, nên chú ý phương pháp làm việc của mình.

- Vâng, tôi nhớ kỹ rồi. Trước khi Đoạn Văn Đống đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân thì đã chuẩn bị kỹ những lời tiếp nhận dạy bảo. Lúc này thấy Vương Tử Quân chỉ nói hời hợt vài câu, thế là không khỏi cảm thấy rất sảng khoái.

- Trưởng phòng Vương, anh xem tôi có nên đến nhận kiểm điểm với bí thư Chu không? Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Đoạn Văn Đống, hắn giống như muốn xem đối phương có được bao nhiêu thành ý. Ánh mắt của hắn tuy không quá nghiêm khắc nhưng cũng không khỏi làm cho Đoạn Văn Đống đổ mồ hôi.

- Sau này anh nên xin chỉ thị và báo cáo nhiều hơn với bí thư Chu, như vậy mới có thể tìm được sự giúp đỡ của anh ấy.

Sau khi sự việc phát sinh thì Chu Tín Liên có đến phòng làm việc của Vương Tử Quân một chuyến, tất nhiên cũng không phải tố cáo Đoạn Văn Đống, chỉ là đến kiểm điểm. Chủ yếu là hắn không nghiêm với cấp dưới, để cho không ít người xảy ra chuyện thì lấy hắn làm cờ hiệu, nếu không phải Đoạn Văn Đống chấp pháp nghiêm minh, chỉ sợ hắn cũng không thể nào làm xong việc.

Chu Tín Liên là bí thư ủy ban tư pháp, hắn có biểu hiện như vậy rõ ràng tỏ ra yếu thế hơn Đoạn Văn Đống. Vương Tử Quân biết rõ đạo lý người kính ta một thước ta kính người một trượng, thế nên hắn đặc biệt gọi Đoạn Văn Đống đến, để yêu cầu sau này công tác nên tôn trọng ý kiến của bí thư ủy ban tư pháp Chu Tín Liên.

Đoạn Văn Đống tất nhiên không dám làm chậm trễ yêu cầu của Vương Tử Quân. Hắn cũng biết lúc này sở dĩ mình ngồi yên ổn như núi Thái Sơn trên vị trí cục trưởng cục công an tỉnh cũng là vì có một cây đại thụ cao lớn là Vương Tử Quân bao phủ.

Nếu như không có nguyên nhân này, Đoạn Văn Đống đắc tội với bí thư ủy ban tư pháp mới nhận chức là Chu Tín Liên, với tính cách của Chu Tín Liên, căn bản không bao giờ đến nhận sai lầm với trưởng phòng Vương.

- Mong trưởng phòng yên tâm, sau này tôi sẽ tôn trọng bí thư Chu. Đoạn Văn Đống tỏ thái độ làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn. Hắn thuận tiện hỏi thêm vài hạng mục công tác gần đây của cục công an tỉnh. Đoạn Văn Đống tuy trả lời từng câu hỏi, thế nhưng tâm tư cũng không ở trên phương diện này, thế nên cảm thấy tâm tình như bị mèo cào.

- Trưởng phòng Vương, ngài có phải sẽ rời Nam Giang không? Cuối cùng Đoạn Văn Đống vẫn phải mở miệng hỏi.

Đoạn Văn Đống nhìn gương mặt đỏ rực của Đoạn Văn Đống, hắn cười cười nói: - Anh cảm thấy tôi còn được ở lại Nam Giang sao?

Đoạn Văn Đống có chút chần chờ, hắn là cấp dưới đáng tin của Vương Tử Quân, hắn tất nhiên không hy vọng trưởng phòng Vương sẽ rời khỏi Nam Giang. Dù sao thì hắn vẫn còn ở lại Nam Giang, đối với hắn và những người thuộc phe cánh của Vương Tử Quân ở Nam Giang, sự ra đi của trưởng phòng Vương sẽ là một đòn trí mạng.

Mặc dù bây giờ còn chưa có chút manh mối, thế nhưng mỗi triều đại có một triều thần riêng, đây là điều khó thể chối cãi trong quan trường. Trưởng phòng Vương bây giờ là người có uy vọng cao ở Nam Giang, quyền lực cũng cao vời, căn bản được người ta coi là thế lực thứ ba với Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên. Hơn nữa uy danh của Vương Tử Quân còn cao hơn cả Lý Thừa Uyên.

Đoạn Văn Đống tin tưởng sau này cho dù Vương Tử Quân rời đi thì cũng không có người làm khó bọn họ, nhưng đối với bản thân hắn thì mất đi cây đại thụ che chở sauu lưng sẽ căn bản là điều cần phải lo lắng.

Nhưng trưởng phòng Vương có thể ở lại Nam Giang sao? Đoạn Văn Đống nghĩ vậy mà thầm cười khổ, tuy hắn cảm thấy tình hình Nam Giang bây giờ là rất tốt, thế nhưng trong mắt người ngoài hoặc thượng cấp thì tình hình bây giờ không biết còn tồn tại được bao lâu.

Chỉ có một cách để giữ trưởng phòng Vương ở lại Nam Giang, đó là di dời một trong hai người là Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên, để cho Vương Tử Quân tiến lên vị trí của bọn họ.

Vị trí của Diệp Thừa Dân là rất cao, dù là đám người Đoạn Văn Đống có ý nghĩ này thì ít nhất cũng phải tôn trọng sự thật. Lý Thừa Uyên là quyền chủ tịch tỉnh, còn phải được hội nghị của hội đồng nhân dân cho ra biểu quyết, thế nên không cần nghĩ đến chuyện điều động Lý Thừa Uyên.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng trầm mặc của Đoạn Văn Đống, hắn nào không hiểu đối phương đang nghĩ gì? Thế là hắn vỗ vai Đoạn Văn Đống rồi cười nói: - Dù là sắt đá cũng bị nước bào mòn, sau khi tôi rời đi thì anh cũng nên chú ý công tác của mình một chút là được. Bí thư Đậu, chủ tịch Lỗ và chủ tịch Trình rất tán thưởng công tác của anh, sẽ không để anh là người bị hại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui