Bí Thư Trùng Sinh

Lý Thừa Uyên là quyền chủ tịch tỉnh, hắn tuy kế thừa tất cả những gì của Chử Vận Phong ở Nam Giang thế nhưng dù nói từ phương diện nào cũng kém người tiền nhiệm quá xa. Nhiều người cho rằng Nam Giang sẽ là một trận chiến dữ dội giữa hai người Diệp và Lý.

Một người ngồi trên vị trí cao lâu năm thường quen thói nhất ngôn cửu đỉnh, thói quen như vậy được nhiều người ủng hộ, cũng quen được người ta vây quanh. Hơn nữa Lý Thừa Uyên tiến lên làm chủ tịch tỉnh Nam Giang, cũng xem như là một con ngựa ô của quan trường trong tỉnh, nhìn từ góc độ này thấy hắn hoàn toàn có tư cách đắc chí, tự cho là đúng, nóng đầu quyết sách. Nhưng hắn lại có biểu hiện nằm ngoài ý muốn của mọi người, khi ai cũng nghĩ rằng chủ tịch Lý sẽ cho ra những hành động táo bạo, lúc này Lý Thừa Uyên lại giống như không tồn tại, hắn không nhanh chóng tiến vào đúng vị trí vai trò của mình, không định vị chính xác.

Vào hội nghị thường ủy đầu tiên khi Lý Thừa Uyên vừa lên chức, hắn có biểu hiện cực kỳ an phận, chỉ nói bốn câu: Một là không thể nới lỏng tư tưởng; hai là không thể giảm mức độ công tác; ba là không thể giảm hiệu suất; bốn là không thể giảm tiêu chuẩn. Hy vọng các đồng chí quý trọng thế cục phát triển hiện tại của tỉnh Nam Giang, đứng trên cơ sở bền vững mà không tự mãn, không trì trệ, phát huy khả năng vốn có, đẩy mạnh phát triển kinh tế, nắm chắc mưu đồ, chủ động công tác, vượt lên tuyến đầu.

Những lời có khí phách này nhanh chóng mở màn một thời đại phát triển mới của Lý Thừa Uyên ở Nam Giang, cũng làm cho mọi người có ấn tượng rất sâu. Công tác trở tành tính mạng của Lý Thừa Uyên, tất nhiên đám người thuộc ủy ban tỉnh cần phải theo sát sự vận chuyển của hắn.

Trọng điểm công tác của Lý Thừa Uyên đặt trên phương diện phát triển kinh tế, tập trung tinh thần mưu cầu phát triển, như vậy có thể tạo ra thành tích, dựng lên uy tín lại tránh va chạm với Diệp Thừa Dân. Vương Tử Quân không thể không thừa nhận Lý Thừa Uyên có chút tài năng.

Lỗ Kính Tu có chút đắc ý với trạng thái hiện tại của mình, vừa rồi hắn kể khổ với Vương Tử Quân chẳng qua chỉ là muốn dùng phương thức này để biểu đạt công lao của mình ngày nào mà thôi.

- Trưởng phòng Vương, tôi luôn khắc ghi sự quan tâm của ngài, hai ngày trước con tôi đến chơi có đưa đến một bộ thẻ của câu lạc bộ tennis, ngài mai được nghỉ, nếu không thì chúng ta đi vận động một chút.

Vương Tử Quân tất nhiên không từ chối những phương thức tiếp cận này của Lỗ Kính Tu, khi hắn chuẩn bị đồng ý thì thấy Trình Viên Lệ bưng vài cái chén đũa đi đến: - Các vị lãnh đạo, bây giờ cũng không nên chú ý đến chuyện quốc gia đại sự, bây giờ có một bàn thức ăn mong các vị lãnh đạo giải quyết cho.

Trình Viên Lệ nói lời vui vẻ làm cho cả đám người Vương Tử Quân đều nở nụ cười. Đoàn người đi đến ngồi xuống bàn ăn, Lý Thừa Xướng mở một chai rượu đỏ ra nói: - Trưởng phòng Vương, chủ tịch Lỗ, dựa theo quy củ của Viên Lệ thì lần này chúng ta chủ yếu là ăn, uống rượu dễ ảnh hưởng đến sức khỏe, thế nên uống ít đi một chút. Tôi ở trong nhà vẫn luôn lắng nghe lời chỉ dạy của đảng, đi sát bên vợ, cho nên xin chỉ thị của hai vị, chúng ta uống chút rượu đỏ nhé?

Đám người Vương Tử Quân cũng không có quá nhiều hứng thú với rượu, thế nhưng đàn ông ngồi trên bàn tiệc không có rượu không được, lúc này Lý Thừa Xướng đề xuất như vậy căn bản phù hợp với tâm tư của mọi người.

- Được, như vậy chúng ta uống rượu đỏ. Vương Tử Quân cười cười với Lý Thừa Xướng rồi gật đầu đáp lời đầu tiên.

Thức ăn ngon, rượu ngon, hơn nữa chủ nhà còn ân cần tiếp đãi, tất nhiên sẽ liên tục vang lên tiếng cười nói. Trình Viên Lệ hôm nay thi thố tài năng, ngoài món chân lợn rừng thì còn có bốn món ăn chủ đạo được đựng trong dĩa lớn. Bầu không khí uống rượu ăn thịt thế này là rất tốt, sau khi Trình Viên Lệ đưa đến một dĩa hoa quả thì giao phòng bếp cho người giúp việc, bản thân mình cũng gia nhập vào hàng ngũ trò chuyện.

Chín giờ rưỡi thì mọi người cũng uống xong hai chai rượu đỏ, khi đang chuẩn bị cáo từ thì lúc này thư ký Tiểu Liễu của Trình Viên Lệ vội vã đi đến nói: - Chủ tịch Trình, giám đốc Hào gọi điện thoại đến nói là có chuyện quan trọng cần báo cáo.

- Giám đốc Hào của sở y tế sao? Trình Viên Lệ cũng uống chút rượu thế nên lúc này cũng có chút men say, lúc này nghe được lời thư ký thì trầm giọng hỏi.

- Là giám đốc Hào của sở y tế. Tiểu Liễu nói rồi đưa điện thoại vào trong tay Trình Viên Lệ.

Vương Tử Quân nghe hai người kia đối thoại với nhau mà trong lòng khẽ động, hắn hầu như nghĩ đến một việc, nhưng hắn chỉ nở nụ cười tự giễu thầm nghĩ, chẳng lẽ sự việc trùng hợp như vậy? Vì sao lại khéo như thế, năm trước không phát sinh, năm nay thế nào lại...

Nhưng nguyên nhân này cũng khôngn làm cho Vương Tử Quân an tĩnh lại, hiện tại cùng quá khứ căn bản không quá tương đồng, chẳng những là hắn mà nhiều chuyện đang dần biến đổi khác biệt.

Vương Tử Quân thậm chí còn sinh ra một hoài ngh, đó chính là vị trí hiện tại của mình là thật hay mơ? Rốt cuộc là hắn đang ở vào trong thế giới thực, hay là đi vào một thế giới khác tồn tại song song?

Khi trong đầu Vương Tử Quân đang liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ thì Trình Viên Lệ đặt điện thoại xuống, nàng nhìn về phía Vương Tử Quân rồi cười nói: - Phía sở y tế có chút việc, tôi cần đi xuống xem xét. Anh Lý, anh giúp tôi mời rượu các vị lãnh đạo.

- Chuyện gì vội vã như vậy? Vương Tử Quân nhìn Trình Viên Lệ rồi trầm giọng hỏi.

Nói đến chuyện công tác thì gương mặt Trình Viên Lệ trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: - Vừa rồi anh Hào của sở y tế nói bọn họ nhận được tin tức vài thành phố bên dưới báo cáo có vài người phát sốt khá khác lạ, trải qua chuẩn đoán lâm sàn thì phát hiện sốt do virus.

Tuy Trình Viên Lệ chỉ nói vài lời chung chung thế nhưng lại làm cho đầu Vương Tử Quân nổ ầm lên, hắn nghĩ rằng những gì xuất hiện trước kia sẽ vẫn xuất hiện trong này, chỉ là nó xuất hiện muộn hơn một năm mà thôi.

Thật sự là đến quá chậm hay có gì đổi khác?

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói với Trình Viên Lệ: - Tôi với chị đi xem.

Quyết định của Vương Tử Quân có chút đường đột, tuy hắn bây giờ có địa vị và uy danh không tầm thường ở Nam Giang, thế nhưng hắn lại nhúng tay vào công tác của Trình Viên Lệ, hơn nữa còn là một công tác không quá quan trọng, không khỏi làm cho người ta cảm thấy tay hắn duỗi ra quá dài.

May mà đám người đều cùng một phái, hơn nữa Trình Viên Lệ cũng biết Vương Tử Quân không phải là người đường đột, thế cho nên cũng không quá đặt nặng trong lòng.

Lỗ Kính Tu nghe nói Vương Tử Quân muốn đi thì cũng chuẩn bị đi theo. Nếu Vương Tử Quân được điều động thì sẽ rời khỏi Nam Giang và tung cánh bay xa, bây giờ Vương Tử Quân đi đến hiện trường xem xét, hắn cũng không thể ngồi yên được.

Nhưng Lỗ Kính Tu còn chưa kịp nói ra thì Vương Tử Quân đã khéo hiểu lòng người cho ra sắp xếp: - Chủ tịch Lỗ, hai ngày qua anh công tác nặng nhọc, tiêu hao nhiều sức lực, anh nên về nhà nghỉ ngơi một chút, tôi chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi.

Lỗ Kính Tu còn muốn đi thì Vương Tử Quân đã quay sang nói với Đoạn Văn Đống: - Cục trưởng Văn Đống, anh phụ trách phương diện hộ tống chủ tịch Lỗ về nhà.

Mặc dù đã quá thời gian tan tầm từ khá lâu thế nhưng lúc này trong văn phòng sở y tế vẫn đèn đuốc sáng trưng, liên tục có nhân viên ra vào ngoài cổng, cũng có hơn chục người đang ngồi trên phòng họp tầng năm.

Những người này căn bản là chuyên gia y tế ở tỉnh Nam Giang, cũng có vài người phụ trách sở y tế Nam Giang. Người ngồi chính giữa là giám đốc Hào, lúc này cái đầu hói của hắn vã đầy mồ hôi.

- Giáo sư Đồng, anh nói xem nếu bệnh dịch kia không được khống chế tốt thì sẽ xuất hiện tình trạng lây lan hay không?

Giáo sư Đồng là một người đàn ông mặc tây trang hơn năm mươi tuổi với mái tóc hoa râm. Mặc dù hắn cảm thấy có chút phiền muộn vì câu hỏi của giám đốc Hào, thế nhưng hắn vẫn thành thật nói: - Giám đốc Hào, tôi cảm thấy tốc độ lây lan của nó là rất nhanh, thế nên chúng ta nên cho ra phương án khẩn cấp, nhanh chóng cho ra chuẩn bị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui