Bí Thư Trùng Sinh

Mặc dù không được đọc nội dung nhưng Du Giang Vĩ cũng biết Vương Tử Quân định làm gì. Hắn căn bản bội lãnh đạo của mình, đồng thời không nhịn được nói: - Trưởng phòng Vương, chuyện này tuy ngài là lãnh đạo chủ yếu, thế nhưng trách nhiệm cũng không phải hoàn toàn là của ngài, dù sao chuyện này cũng được hội nghị thường ủy tỉnh ủy thông qua.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Du Giang Vĩ, hắn hiểu Du Giang Vĩ nói như vậy là có ý nghĩa gì, sự việc này hắn không thể đẩy cho người khác, cũng không muốn làm như vậy.

Sau khi dùng cơm đơn giản, Vương Tử Quân đi đến khách sạn Nam Giang. Nhân viên của tổ nghiệm thu đã chờ đợi hắn trong khách sạn, khi thấy hắn đi đến thì nhanh chóng đưa vào một gian tiếp khách.

Vương Tử Quân từng dùng qua gian phòng tiếp khách này, nhưng khi đó hắn là chủ nhân, bây giờ trong phòng có Lý Trọng Khí và Phó Toàn Tấn, còn có một người phụ nữ phụ trách công tác ghi chép, bọn họ đang lẳng lặng ngồi đó.

Khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì Lý Trọng Khí đứng lên khỏi ghế sa lông rồi tươi cười vươn tay nói: - Chào trưởng phòng Vương, mời anh ngồi.

Vương Tử Quân bắt tay Lý Trọng Khí rồi ngồi xuống dối diện với người này, Phó Toàn Tấn ngồi bên cạnh Lý Trọng Khí chỉ ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, căn bản không có ý chào hỏi.

Tuy Lý Trọng Khí rất bất mãn với thái độ của Phó Toàn Tấn thế nhưng biết rõ hai bên có tranh chấp, hắn cũng không muốn đắc tội với Phó Toàn Tấn, thế cho nên chọn thái độ không thèm quan tâm.

- Trưởng phòng Vương, lần này ngoài thông báo với ngài về thành quả của công tác nghiệm thu, chúng tôi còn tìm được vài thông tin cán bộ quần chúng phản ánh công tác phòng chống dịch ở Nam Giang là quá phô trương, có vài trường hợp bị oan uổng, thế cho nên muốn trưng cầu ý kiến của ngài. Lý Trọng Khí chờ nhân viên phục vụ của khách sạn dâng trà cho Vương Tử Quân xong thì nở nụ cười bình tĩnh nói.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tôi nhất định sẽ phối hợp với công tác của thứ trưởng Lý.

Lý Trọng Khí cười cười, hắn bắt đầu nói về những tình huống mà tổ nghiệm thu có được. Vương Tử Quân căn cứ vào lời nói để biết Lý Trọng Khí căn bản là hoàn toàn thỏa mãn về công tác phòng chống dịch của tỉnh Nam Giang. Tuy có vài tồn tại thế nhưng tổng thể là không tệ.

Khi hai người Vương Tử Quân và Lý Trọng Khí trò chuyện với nhau, Phó Toàn Tấn ở bên cạnh cố gắng chờ đợi, nhưng sau đó không khỏi trực tiếp xen vào: - Trưởng phòng Vương, có một vấn đề tôi cần hỏi anh. Chúng tôi thông qua tọa đàm và phát hiện có nhiều cán bộ Nam Giang nói anh sở dĩ thúc đẩy công tác phòng chống dịch quy mô lớn lần này là muốn có được thành tích lớn, tôi còn nghe nói tuy tỉnh ủy Nam Giang thông qua hoạt động lần này, thế nhưng cũng có không ít lãnh đạo có ý kiến bất đồng, có phải vậy không?

Phó Toàn Tấn vừa lên tiếng đã là người gây sự, điều này không khỏi làm cho Lý Trọng Khí chợt nhíu mày. Tuy bọn họ gánh vác trách nhiệm kiểm tra, thế nhưng Vương Tử Quân không phải là người thường, Phó Toàn Tấn sao lại ngu ngốc như vậy?

Khi Lý Trọng Khí định nhắc nhở Phó Toàn Tấn, Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến Phó Toàn Tấn, hắn nói với Lý Trọng Khí: - Thứ trưởng Lý, anh còn vấn đề gì khác không? Nếu có thì cứ nói ra!

- Trưởng phòng Vương, chúng tôi đại biểu cho thượng cấp trò chuyện với anh, mong anh chú ý thái độ của mình! Phó Toàn Tấn chợt đỏ mặt, hắn chợt đứng lên lớn tiếng nói: - Tôi bây giờ hỏi anh, lần này có phải anh là người dốc sức thúc đẩy công tác phòng chống dịch, anh là người lãnh đạo chủ yếu của tổ công tác phòng chống dịch, có phải anh là người chịu trách nhiệm chủ yếu hay không?

Vương Tử Quân cuối cùng cũng đưa mắt lên mặt Phó Toàn Tấn, hắn cười lạnh một tiếng nói: - Không còn vấn đề gì khác sao?

- Anh ấy có thái độ gì vậy? Thái độ của anh ta như vậy, anh ta cảm thấy mình rất giỏi sao? Đợi sau khi sự việc này có kết quả, tôi xem anh ta còn cuồng ngạo nữa không? Sau khi Vương Tử Quân ra khỏi phòng thì Phó Toàn Tấn hổn hển hét lên.

Lý Trọng Khí có chút coi thường Phó Toàn Tấn, hắn thầm nghĩ nếu như anh có ý kiến với Vương Tử Quân, anh cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải chờ đối phương bỏ đi rồi mới la hét như thế? Chẳng ra thể thống gì. Hắn xem thường nhất là hạng người này, trước mặt không dám nói lời nào nhưng sau lưng lại la hét lung tung, đúng là hạng bất lực.

Nhưng Lý Trọng Khí cũng không muốn đắc tội với người, vì vậy hắn cười cười đưa phần văn kiện của Vương Tử Quân đặt lại lên xem, khi nhìn vào thì chợt phải cảm thán.

Vương Tử Quân là người dám làm dám chịu, tuy nhìn qua có chút lỗ mãng nhưng lại là một đại nhân vật. Hắn không muốn tiếp tục nhìn bộ dạng la hét của Phó Toàn Tấn, thế là đưa phần văn kiện Vương Tử Quân để lại cho đối phương.

Phó Toàn Tấn xem xét một lúc, sau đó nụ cười trên mặt chợt sáng lạn, hắn cười ha hả nói: - Biết rõ không tránh thoát thì ghi ra thứ này, hì hì, xem như hắn có ánh mắt.

Phó Toàn Tấn nói rồi cầm lấy tư liệu Vương Tử Quân để lại và bước nhanh về phòng làm việc của mình. Sau khi đóng cửa và căn dặn nhân viên phục vụ không cho người khác vào phòng, hắn nhấc điện thoại lên bấm một dãy số: - Lãnh đạo, Vương Tử Quân đã nói ra tất cả tình huống về công tác lần này.

...

Tổ nghiệm thu đến cũng vội mà đi cũng vội không kém, khi bí thư Diệp Thừa Dân và chủ tịch Lý Thừa Uyên hoàn thành công tác và quay về tỉnh thì Lý Trọng Khí đã đưa theo nhóm người Phó Toàn Tấn cùng bay về thủ đô.

Những chuyện thế này tất nhiên không phải là trùng hợp.

Diệp Thừa Dân đứng trên ban công phòng làm việc của mình, lão tưới hoa, thái độ và biểu hiện cực kỳ thản nhiên.

- Bí thư, ngài không gặp mặt tổ điều tra, chỉ sợ thông tin này rơi vào tai của lãnh đạo thì sẽ không tốt. Trịnh Thanh Tuyền đứng sau lưng Diệp Thừa Dân khẽ nói.

Diệp Thừa Dân chỉ cười cười mà không nói gì.

Tình huống giống như vậy cũng xuất hiện trong phòng làm việc của Lý Thừa Uyên, thế nhưng Lý Thừa Uyên lại thẳng thắn hơn so với Diệp Thừa Dân, hắn nhìn viên thư ký trẻ tuổi của mình rồi cười nói: - Đôi khi không nói còn thực tế hơn là nói rất nhiều.

Đối với câu trả lời của chủ tịch Lý Thừa Uyên thì Triệu Thành Vân cái hiểu cái không, cuối cùng chỉ có thể khẽ gật đầu.

Lý Thừa Uyên là người cực kỳ khôn khéo, thư ký có hiểu hay không thì hắn chỉ cần nhìn qua là biết. Nhưng lúc này hắn không muốn giải thích, vì cán bộ trẻ tuổi cần phải có ngộ tính, sẽ có ngày hiểu rõ lời nói của hắn.

Sau này những gì mà đối phương hiểu sẽ ngày càng mạnh mẽ.

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui