Bí Thư Trùng Sinh

Sau khi tổ nghiệm thu rời đi thì Vương Tử Quân nhận được điện thoại của bố Vương Quang Vinh, câu hỏi nhiều nhất của Vương Quang Vinh liên quan đến tình huống của Tiểu Bảo Nhi. Khi Vương Tử Quân nói Tiểu Bảo Nhi vừa lấy được thành tích tốt nhất trong lớp, Vương Quang Vinh cười đặc biệt sảng khoái.

- Học tập ở thủ đô cũng rất tốt, nên cho Tiểu Bảo Nhi đến đây học vài năm. Trước khi cúp điện thoại thì Vương Quang Vinh khẽ nói ra một lời đề nghị như vậy với Vương Tử Quân.

Nhưng Vương Tử Quân không cho rằng đó là một lời đề nghị, hắn biết rõ đó là một ám hiệu của bố với hướng đi của mình. Lúc này hắn đến ngủ đông vài năm ở thủ đô là một hướng đi tốt nhất.

Ngủ đông hoặc là ở ẩn, hoặc là bị ướp lạnh.

Chức vụ được sắp xếp ở thủ đô lần này có lẽ không giống như vị trí trước đó, nhưng dù sao thì đãi ngộ cũng không giảm xuống, chẳng qua người ta nhìn vào sẽ cảm thấy mình mất đi rất nhiều lợi thế.

Thất thế thì thất thế, tuy mọi người không hiểu nhưng Vương Tử Quân lại cảm thấy mình vừa làm được một công tác quan trọng như thế nào.

Vương Tử Quân liên tục suy nghĩ, hắn cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi đi, thế nhưng cuối cùng lại đặt điện thoại xuống.

Người nên biết sẽ biết, chính mình thông báo làm gì?

...

- Bố, con nghe nói lần này Vương Tử Quân phải thua cuộc bỏ chạy có phải không? Dương Quân Tài ngồi trên bàn cơm trong nhà, hắn hưng phấn hỏi bố của mình. Tuy hắn bây giờ kém xa Vương Tử Quân, thế nhưng khi nói ra ba chữ Vương Tử Quân thì vẻ mặt vẫn không bao giờ thiếu ghen ghét và phẫn hận.

Dương Độ Lục về nhà không muốn nói đến chuyện công tác, đây là quy củ nhiều năm của lão. Lúc này nghe thấy con trai phá hư quy củ, hai hàng chân mày của lão không khỏi nhíu lại.

Khi Dương Độ Lục chuẩn bị mắng con mình một chặp, lão lại chợt thấy nụ cười thoải mái của Dương Quân Tài. Tuy đối phương đã gần bốn mươi thế nhưng nụ cười vẫn rất sáng lạn và tươi trẻ.

Sau khi rời khỏi Chiết Giang thì Dương Quân Tài này đã nhiều ngày chưa từng cười vui như vậy, Dương Độ Lục nghĩ đến nguyên nhân của sự việc, thế là không khỏi thở dài.

Dương Độ Lục đã nhiều năm nghiêm khắc với Dương Quân Tài, thế nhưng kết quả cuối cùng vẫn không quá vui. Tuy lão là người công tác cực kỳ kiềm chế bản thân, thế nhưng dù thế nào cũng là một người làm bố.

- Cán bộ trẻ khó tránh khỏi phạm sai lầm, có ai mà không phạm sai lầm? Hơn nữa sai lầm của cậu ấy cũng chỉ nằm ở phương diện phán đoán, ướp lạnh vài ngày, gia tăng thêm kinh nghiệm, sau này sẽ có tương lai rộng mở hơn. Dương Độ Lục tuy muốn làm cho con mình thoải mái thế nhưng lời nói như vậy không tự chủ được phải thoát ra khỏi miệng.

Nhưng Dương Quân Tài cũng không vì vậy mà mất vui, hắn vẫn nở nụ cười sáng lạn nói: - Bố, con biết rõ điều này, Vương Tử Quân trẻ hơn con, vị trí cao hơn con, bây giờ té ngã cũng có thể đứng lên. Nhưng khi thấy người này ngã xuống thì con cũng cảm thấy rất vui, những năm qua tiểu tử kia phát triển quá nhanh, giống như chưa từng thất bại, điều này làm cho con không thoải mái.

Dương Độ Lục cười cười, cảm thấy con trai đã lớn mà tính khí như trẻ con, thế nhưng lão lại không thể coi Vương Tử Quân là một đứa trẻ.

Dù sao thì Vương Tử Quân kia cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang.

Dương Độ Lục dùng cơm xong thì thu dọn văn kiện trên bàn, chuẩn bị đi đến báo cáo vài hạng mục công tác với lãnh đạo thượng cấp, trong đó có sắp xếp với Vương Tử Quân.

Dương Độ Lục xem xét qua văn kiện của mình một lượt, sau đó mới cảm thấy yên lòng. Đây là thói quen lâu năm của lão, cần phải nắm chắc tất cả tình huống mới được.

- Đồng chí Vương Tử Quân được điều nhiệm làm thứ trưởng bộ y tế. Một dòng chữ ngắn ngủi xem như quyết định hướng đi của Vương Tử Quân.

Dương Độ Lục đi bên cạnh nhân viên công tác đến bên ngoài phòng làm việc của lãnh đạo thượng cấp. Thư ký ở bên cạnh lãnh đạo đii đến bên người Dương Độ Lục rồi cung kính nói: - Thủ trưởng, lãnh đạo đang bàn công tác với bộ trưởng Mạnh.

Dương Độ Lục chợt sững sờ, lão biết rõ phong cách công tác của lãnh đạo, đó chính là nói chuyện vài phút thì sẽ là vài phút, có rất ít chuyện để cho lãnh đạo phải nói thêm vài phút. Trước kia mình không ít lần đến báo cáo công tác với lãnh đạo, thế nhưng chưa từng gặp tình huống này.

- Là bộ trưởng Mạnh bộ y tế sao? Dương Độ Lục tùy ý ngồi xuống chiếc ghế trong phòng của thư ký rồi khẽ nói.

Viên thư ký khẽ gật đầu: - Vâng, là bộ trưởng Mạnh.

Dương Độ Lục không hỏi tiếp, thế nhưng trong lòng đang sôi sục tìm hiểu nguyên nhân. Thủ trưởng coi trọng báo cáo về phương diện y tế, nhưng anh ấy không chủ quản công tác này, vì vậy mà Dương Độ Lục khó thể tìm ra được đầu mối.

Thời gian chờ đợi luôn trôi qua rất chậm, những lời này cũng không thay đổi đối với vị trí cao vời của Dương Độ Lục. Dương Độ Lục vốn cho rằng mình chỉ phải chờ đợi vài phút, không ngờ lại phải chờ hơn nửa giờ.

Khi Dương Độ Lục mất kiên nhẫn thì viên thư ký cũng mời hắn đi vào. Khi hắn vò trong phòng làm việc của thủ trưởng, hắn phát hiện gương mặt lãnh đạo có chút mỏi mệt thế nhưng lại có chút hưng phấn.

- Ngài nên nghỉ ngơi một chút! Dương Độ Lục rất tình nguyện thân cận với vị thủ trưởng này, vì vậy khi nói chuyện thì có vài phần quan tâm.

- Hôm qua có vài việc xảy ra, không xử lý không được. Thủ trưởng khoát tay rồi nói với Dương Độ Lục: - Lần này anh có năm phút, sau năm phút tôi còn phải tham gia một hội nghị.

"Có năm phút?" Dương Độ Lục thầm oán bộ trưởng Mạnh chiếm hết thời gian của mình, nhưng sau đó lão nhanh chóng báo cáo công tác.

Sau khi nói xong vài hạng mục điều chỉnh thì Dương Độ Lục thấy lãnh đạo liên tục gật đầu, khi báo cáo đến Vương Tử Quân thì thủ trưởng khoát tay nói: - Phương diện sắp xếp vị trí cho đồng chí Vương Tử Quân nên chờ một chút.

"Như vậy là sao? Không phải có vị lãnh đạo nào thay đổi tâm tư đấy chứ?" Dương Độ Lục cảm thấy không thoải mái, thế nhưng hắn vẫn phải mở miệng vâng lời lãnh đạo.

Thủ trưởng giống như phát hiện ra chút nghi ngờ trong ánh mắt của Dương Độ Lục, lão lấy ra một văn kiện đưa sang. Dương Độ Lục xem xét văn kiện, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc: - Thủ trưởng, đây là thật sao?

- Đúng vậy, nghe nói tình hình rất nghiêm trọng. Vị thủ trưởng lên tiếng: - May mà biện pháp ở Nam Giang là mạnh mẽ có lực, nếu không thì hậu quả...

Lãnh đạo không nói gì nhưng Dương Độ Lục có thể nghĩ ra được những lời sau đó, rốt cuộc có tình huống gì thì lão hiểu rõ ràng. Lão là người công tác nhiều năm ở địa phương, lão biết rõ những năm qua tuy công tác y tế có nhiều tiến triển, thế nhưng nếu so sánh với các nước khác trên thế giới thì không tính là gì.

Lúc này tình hình ở các nước khác khá nghiêm trọng, nếu như không phải phía Nam Giang làm quá nghiêm, chỉ sợ tình hình trong nước cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Sau khi buông văn kiện thì Dương Độ Lục cảm thấy công tác báo cáo của mình hôm nay đã xong, tâm tình của lão tràn đầy hương vị khác lạ, lão không biết mình nên vui hay là gì khác.

...

Trong phòng làm việc của Trịnh Thanh Tuyền, Lý Thông Viêm đang tươi cười ngồi trên ghế sa lông, vẻ mặt cung kính nhìn Trịnh Thanh Tuyền.

- Chủ tịch Thông Viêm, hai ngày tới tôi sẽ phản ánh tình hình của anh với bí thư Diệp. Anh cũng biết tính cách của bí thư Diệp rồi đấy, đó là chỉ cần là người có tài, dù là bị miễn chức cũng sẽ được điều động công tác. Trịnh Thanh Tuyền nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói với Lý Thông Viêm.

Lý Thông Viêm xoa xoa bàn tay nói: - Vậy làm phiền thư ký trưởng, tôi biết những ngày qua rốt cuộc là thế nào, ngài nói tôi có oan hay không? Chỉ vì một chuyện không ra gì mà bị nắm bắt, hừ, Vương Tử Quân kia không phải muốn lấy tôi lập uy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui