Bí Thư Trùng Sinh

Mọi người đang trò chuyện với nhau thì cửa phòng làm việc được mở ra, Kim Chính Thiện nở nụ cười chậm rãi đi vào. Hắn đưa mắt nhìn qua bốn phía, sau đó chào hỏi Vương Tử Quân đầu tiên: - Bí thư Vương, tuần sau ngài dù thế nào cũng phải đến thành phố chúng tôi chỉ đạo công tác, hơn vài triệu cán bộ nhân dân thành phố chúng tôi đang trông mong ngài đại giá quang lâm.

Vương Tử Quân căn bản không thể từ chối với sự nhiệt tình của Kim Chính Thiện, lúc này hắn cười nói: - Tôi vừa mới đến nhận công tác, còn chưa tìm hiểu rõ đầu mối tình huống, nếu bí thư Kim đã cho ra lời mời thịnh tình như vậy, tôi sẽ đến thành phố Rừng Mật đầu tiên.

Hai người trò chuyện với nhau, Kim Chính Thiện nhanh chóng ngồi xuống vị trí của mình. Cố Tắc Viêm ngồi đối diện với Kim Chính Thiện, hắn giống như không nhìn thấy Kim Chính Thiện, thế nhưng lại không cúi đầu xuống.

Vương Tử Quân vừa trò chuyện với Kim Chính Thiện vừa chuyển ánh mắt qua gương mặt các vị thường ủy tỉnh ủy. Những cuộc trò chuyện của các vị thường ủy tỉnh ủy vào lúc này căn bản không có nội dung thực chất, thế nhưng nhìn qua lại có thể thấy hai bên có quan hệ thế nào.

Ví dụ như Kim Chính Thiện và Cố Tắc Viêm, hai người này căn bản có quan hệ không quá tốt.

Khi Vương Tử Quân đang âm thầm quan sát thì Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy sóng vai nhau đi vào. Gương mặt của Sầm Vật Cương rất nghiêm túc, thế nhưng gương mặt của chủ tịch Đường Chấn Huy lại khá lạnh nhạt. Sau khi hai người đi vào phòng, tiếng xì xào bàn tán trong phòng chợt biến mất.

Tất cả mọi người đều dồn lực chú ý lên người Sầm Vật Cương, lại có người lấy sổ tay ra đặt lên bàn, bày ra bộ dạng lúc nào cũng có thể tiến vào trạng thái ghi chép.

Sầm Vật Cương ngồi vào chiếc ghế chính giữa, sau đó lão nhìn thoáng qua bốn phía, lại trầm giọng nói với thư ký trưởng Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng, các vị đồng chí đã đến đông đủ chưa? Bắt đầu được chưa?

Phương Anh Hồ đã sớm làm công tác thống kê nhân số, hắn nhanh chóng mở miệng: - Bí thư Sầm, vì là hội nghị tạm thời, thế cho nên người đến cũng không quá đủ, bí thư Vi đang họp ở thủ đô, anh ấy không thể đến được.

- Sau hội nghị thì anh truyền đạt nội dung thảo luận cho đồng chí bí thư Vi, bây giờ chúng ta bắt đầu họp. Sầm Vật Cương khoát tay chặn lời Phương Anh Hồ rồi trầm giọng nói.

Lúc này đám thường ủy tỉnh ủy trong phòng họp đều nhìn về phía Sầm Vật Cương, thế nhưng cũng có vài vị thường ủy tỉnh ủy biết được nội dung hội nghị lại quay sang nhìn Kim Chính Thiện.

- Thưa các đồng chí, hôm nay mở hội nghị thường ủy tạm thời chỉ có một đề tài thảo luận. Sầm Vật Cương dùng ánh mắt như diều hâu nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó trầm giọng nói: - Những ngày trước tôi đến thủ đô họp có gặp lãnh đạo tổng cục thể dục thể thao, anh ấy hỏi chúng ta đã làm công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao như thế nào, vấn đề của anh ấy làm cho tôi cứng họng không biết nói gì cho phải.

- Nói thật thì chúng ta có thể tranh thủ được quyền tổ chức đại hội thể dục thể thao là không dễ dàng chút nào, tôi rất muốn vỗ ngực nói với lãnh đạo rằng các công tác chuẩn bị đều cực kỳ tiến triển thuận lợi, không có chút vấn đề. Sầm Vật Cương vỗ bàn tay lên bàn, sau đó dùng giọng căm tức nói: - Nhưng lời nói của lãnh đạo lại làm khó cho tôi, vì tôi không dám tỏ thái độ cho rõ ràng, vì tôi không nắm chắc, không biết trước tiến độ.

Vương Tử Quân nhanh chóng ghi chép vào sổ tay, sau đó nhanh chóng cho ra phân tích với tính cách của Sầm Vật Cương. Nhìn từ cách thức lên tiếng thì có thể thấy Sầm Vật Cương tuy là người cường thế nhưng căn bản mở miệng có sách lược, trước tiên đặt mình vào một vị trí tương đối thấp, sau đó đột ngột vùng lên, tiến hành những đòn công kích mạnh mẽ.

Nhưng Kim Chính Thiện sẽ bó tay trước những đòn công kích của Sầm Vật Cương sao?

Khi Vương Tử Quân nghĩ đến những điều này thì chợt nghe Sầm Vật Cương nói tiếp: - Đối với hạng mục công tác này thì chúng ta đã bố trí được khá lâu, cũng không phải là tất cả các thành phố đều tham gia. Hai ngày trước tôi còn thấy được tiến độ công tác của thành phố Linh Long, bọn họ căn bản vượt mức hoàn thành nhiệm vụ trước cả thời gian, hai khu nhà liên hợp đã được hoàn công.

- Các hạng mục cùng xây dựng vào một thời điểm, tôi cũng không rõ vì sao có nơi làm xong mà có nơi còn chưa làm xong? Bên trong có sự khác biệt, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Nếu đi sâu vào vấn đề chỉ có một cách giải thích, đó là hiện tượng này xảy ra vì vướng nguyên nhân khách quan, là người của chúng ta có vấn đề. Sầm Vật Cương nói những lời cực kỳ có khí phách, hoàn toàn có thể biểu hiện sự bất mãn và khinh thường của bí thư tỉnh ủy với Kim Chính Thiện. Sau khi Sầm Vật Cương chấm dứt lời nói thì bầu không khí trong phòng trở nên lặng ngắt như tờ.

Người tham gia hội nghị có nhiều biểu hiện khác nhau, người cúi đầu ghi chép, người ngồi yên quy củ, có kẻ tỏ ra trầm tư suy nghĩ, có người nhìn thẳng về phía trước, căn bản không biết đang nghĩ gì.

Đường Chấn Huy là chủ tịch tỉnh, lão lặng lẽ nâng ly lên uống nước, căn bản không muốn lên tiếng. Kim Chính Thiện là người bị lãnh đạo phê bình, lúc này hắn vẫn thản nhiên ngồi bên kia, bộ dạng ung dung bình tĩnh, giống như sự việc không liên quan đến mình.

- Chủ tịch, anh nói vài câu đi. Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn Vương Tử Quân thế nhưng lại nói với Đường Chấn Huy.

Đường Chấn Huy bị điểm danh, lão ho khan vài tiếng rồi nói: - Vừa rồi tôi đã xem qua tiến độ các công trình chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, có nhiều nơi cũng không phải quá tốt. Bí thư Sầm nói đúng, trước mắt chúng ta cần đẩy mạnh tiến độ để chào đón lễ khai mạc, nếu không làm tốt thì căn bản sẽ là trò cười cho mọi người, chẳng lẽ chúng ta không có có dũng khí đón các vận động viên đến thi đấu sao?

- Nhưng xuất hiện hiện tượng này cũng có nguyên nhân, các đồng chí của chúng ta cũng không phải không muốn làm tốt công tác chuẩn bị, chẳng qua kỳ hạn quá căng, nhiệm vụ quá nặng, đây là những thứ mà chúng ta khó thể nào lảng tránh được. Nhưng vẫn là một câu nói của tôi, chúng ta nên tìm biện pháp cho các hạng mục công tác, không nên cứ mãi kiếm cớ khó khăn.

Khi Đường Chấn Huy lên tiếng thì Sầm Vật Cương cầm ly nước nhấp một ngụm, sau đó ngón tay đặt lên bàn rồi khẽ gõ vài cái.

Đường Chấn Huy nói căn bản có ý nghĩa giống như những lời Sầm Vật Cương vừa phát biểu, nhưng sau khi suy xét thì thấy có hương vị khác, đó là đang giải thích cho Kim Chính Thiện.

Có khó khăn đang tồn tại, đó chính là sự thật mà Sầm Vật Cương không nói ra, nhưng Đường Chấn Huy lại nói ra rõ ràng, điều này làm cho những lời hùng hổ của Sầm Vật Cương vừa rồi bị treo lên cao.

- Bí thư Sầm, chủ tịch Đường, lần này thành phố Rừng Mật là địa phương chính đăng cai đại hội thể dục thể thao, đây căn bản là một sự tín nhiệm của lãnh đạo với tôi. Lần này tổ chức đại hội thể dục thể thao có thể nói là có lợi cho sự phát triển kinh tế của thành phố Rừng Mật, có thể mở rộng lực ảnh hưởng, là cơ hội đánh bóng tên tuổi của thành phố chúng tôi.

- Vì đảm bảo hạng mục công tác này được thực hiện cẩn thận mà bốn bộ ban ngành thành phố chúng tôi đều ra tay thành lập tổ công tác, bây giờ đang cố gắng đẩy mạnh tất cả hạng mục công trình. Thế nhưng trước mắt tồn tại khó khăn: Đó chính là không bột khó gột nên hồ, không thể thổi cơm khi không có gạo. Chúng tôi không phải không nhiệt tình công tác, không phải không giải quyết được khó khăn, thế nhưng tính toán sơ bộ thì thành phố chúng tôi còn có hơn một tỷ tiền mặt chưa được đưa vào trong tay, có bảy tám hạng mục bị nhà thầu đòi tiền gắt gao. Kim Chính Thiện nói đến đây thì gương mặt có vài phần ảm đạm: - Vì nhà thầu đòi tiền quá gắt nên phó chủ tịch Đổng chủ quản tài chính căn bản không dám ở lâu trong phòng làm việc của mình, theo lời của anh ấy thì bây giờ mình giống như là một con nợ khó đòi của rất nhiều người.

Mọi người nghe vậy mà thiếu chút nữa cười rống lên, thế nhưng khi nhìn gương mặt âm trầm của Sầm Vật Cương thì không ai dám có hành vi gì khác thường, bầu không khí trong phòng cũng cực kỳ đè nén.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui