Bí Thư Trùng Sinh

Trong đầu Thành Nghiên Tuệ giờ đây chỉ toàn là Vương Tử Quân, nàng cũng không phải có gút mắc gì với hắn, mà hy vọng hắn có thể cho mình cơ hội ở lại công tác trong ủy ban nhân dân thành phố Rừng Mật. Đối với nàng thì đây chỉ là chuyện nhỏ đối với Vương Tử Quân. Giống như phương diện làm quan, nói đơn giản thì đơn giản, nói khó khăn thì khó khăn, có người nhìn qua thì đầy bụng chữ nghĩa, có bản lĩnh, thế nhưng mãi mà luôn thất bại, chết sống không được đề bạt lên trên; thế nhưng có người cũng vì đứng đúng hàng ngũ, theo đúng người, chỉ cần mất chút thời gian đã có thể tiến lên vị trí làm cho người ta phải ngước mắt nhìn.

Thành Nghiên Tuệ đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại vang lên, điều này càng làm cho nàng hoảng sợ. Nàng nhìn dãy số điện thoại, sau đó nghe máy.

- Thầy Lưu, thật sự có lỗi, bây giờ tôi không đi được, làm phiền anh giữ Tiểu Yến dùm tôi một lát, tan tầm tôi sẽ đến đón.

Thầy Lưu ở đầu dây bên kia nghe thấy Thành Nghiên Tuệ nói như vậy cũng không phàn nàn, chính Thành Nghiên Tuệ lại cảm thấy rất buồn rầu. Đây là thời điểm mấu chốt, lãnh đạo chắc chắn sẽ không thể thấu hiểu cho nàng, hơn nữa bản thân nàng cũng không muốn bị người ta bỏ lại phía sau.

- Chị Thành, tối nay chị có rảnh không, có vài người bạn tổ chức một buổi họp mặt, có muốn đi cùng hay không? Cô gái trẻ nhìn Thành Nghiên Tuệ rồi cười tủm tỉm đề nghị.

Thành Nghiên Tuệ cũng không muốn tham gia những bữa tiệc gặp mặt của cô gái này, vì lần trước nàng có đi theo đối phương, thế nhưng lại tiêu mất nửa tháng tiền lương của mình. Bây giờ nàng cũng không muốn có liên hệ với đám người có tiền kia nữa.

Thành Nghiên Tuệ đang định tìm cách từ chối thì Tiểu Lý ở bên cạnh chợt nói: - Trưởng phòng đến rồi.

Một câu nói như vậy làm cho bầu không khí trong văn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, Thành Nghiên Tuệ vội vàng cúi đầu, bày ra bộ dạng đang chúi đầu vào công tác của mình.

- Trưởng khoa Thành, có lãnh đạo muốn tìm chị. GIọng nói của trưởng ban Triệu Kiệt Cương ban số ba chợt vang lên trong phòng.

Thành Nghiên Tuệ tiếp tục làm báo cáo của mình, nàng biết rõ dưới tình huống bình thường sẽ không có người tìm mình. Hơn nữa nàng chỉ là một công dân ở tạm nơi này, không có một thân phận chính thức, lãnh đạo đến đây cũng không có chuyện gì của mình.

Khi Thành Nghiên Tuệ đang cúi đầu không nói thì Triệu Kiệt Cương đã đi đến bên cạnh khẽ lên tiếng: - Trưởng khoa Thành, trưởng ban Triệu tìm ngài.

Thành Nghiên Tuệ lúc này mới giật mình ngẩng đầu lên, nàng không ngờ người ta đến là tìm mình. Nàng không những thấy Triệt Kiệt Cương, còn thấy cả phó thư ký trưởng Thái Mạo Thành đứng bên cạnh.

Thành Nghiên Tuệ có biết Thái Mạo Thành cũng là điều bình thường, vì Thái Mạo Thành hầu như là khinh thường chào hỏi những tiểu nhân vật giống như nàng, thế cho nên nàng hoài nghi trước kia thư ký trưởng cũng căn bản không biết trong văn phòng có một người như mình.

- Xin hỏi chị có phải là Thành Nghiên Tuệ không? Một người đàn ông trẻ tuổi đi theo bên cạnh thư ký trưởng chợt đỏ mặt nói.

Thành Nghiên Tuệ có chút hảo cảm với người đàn ông trẻ tuổi đang đỏ mặt kia. Nàng là một người phụ nữ trưởng thành quyến rũ, nàng biết rõ sức hút của mình là thế nào. Nàng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, sau đó tranh thủ thời gian gật đầu nói: - Tôi là Thành Nghiên Tuệ, xin hỏi ngài là...

- Trưởng khoa Thành, đây là trưởng ban Triệu là kinh tế của bí thư Vương, anh ấy có chuyện cần tìm chị. Thái Mạo Thành không chờ cho Thành Nghiên Tuệ lên tiếng, hắn nhanh chóng mở miệng giới thiệu.

Là thư ký của bí thư Vương sao?

Thành Nghiên Tuệ nghe thấy Thái Mạo Thành nói như vậy thì trái tim thiếu chút nữa đã nhảy lên cuống họng. Vương Tử Quân kia đúng là người không có lương tâm, không ngờ bây giờ lại nhớ ra mình rồi.

Vô tình Thành Nghiên Tuệ cảm thây có chút hoảng loạn. Khi nàng không biết phải làm sao thì Triệu Hiểu Bạch đã lấy ra một tờ danh thiếp nói: - Chào chị, đây là phương thức liên lạc của bí thư Vương, chút nữa tôi sẽ báo cáo với bí thư Vương.

Thành Nghiên Tuệ nhanh chóng ghi lại số điện thoại của mình rồi đưa cho Triệu Hiểu Bạch, sau đó Triệu Hiểu Bạch mới nói: - Bí thư Vương nói khi nào có thời gian thì anh ấy sẽ mời bạn học của mình dùng một bữa cơm.

Triệu Hiểu Bạch rời đi, chung quanh là đám người Thái Mạo Thành, thế nhưng lúc này đám người trong phòng lại nhìn về phía Thành Nghiên Tuệ với ánh mắt khác thường.

- Ôi, chị Thành, chị quen biết bí thư Vương sao?

- Sao không biết cho được, năm xưa tôi còn viết thư tình cho anh ấy nữa là. Thành Nghiên Tuệ vốn là một người cực kỳ có cá tính, thế nhưng lúc này lại nói ra chuyện cũ của mình, vì chuyện này giống như là một vinh dự cực kỳ lớn của nàng.

Lần này Thành Nghiên Tuệ nói lời tự chế giễu mình làm cho đám nữ nhân viên trong văn phòng cảm thấy rất hứng thú: - Sau đó thế nào?

- Không có sau đó gì cả, người ta căn bản không thích tôi. Thành Nghiên Tuệ nói lời thật lòng thế nhưng gương mặt có vài phần đỏ ửng lại làm cho người ta sinh ra những dòng suy nghĩ miên man.

Trong phòng làm việc của Kim Chính Thiện, lúc này Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện đang ngồi đối diện với nhau, hai bên vừa uống trà vừa nói chuyện.

Buổi sáng Vương Tử Quân được đám người Kim Chính Thiện vây quanh xem như cưỡi ngựa xem hoa đi kiểm tra thành quả công tác của thành phố Rừng Mật. Phải nói là sau khi đi một vòng thì Vương Tử Quân căn bản có nhiều điều bội phục Kim Chính Thiện. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần nhìn vào điều kiện sống hiện tại ở thành phố Rừng Mật cũng thấy vượt qua rất nhiều các thành phố chung quanh.

Trong quá trình kiểm tra giám sát, tất nhiên cũng phải đi đến xem tiến độ các công trình cho đại hội thể dục thể thao. Vương Tử Quân đi đến nhìn qua bốn nhà thi đấu chức năng, tiến độ nhanh nhất cũng chỉ mới xây được một tầng, nhìn qua tiến độ này của các công trình thì hiểu vì sao Sầm Vật Cương lại tỏ ra nôn nóng như vậy.

Trạng thái hiện tại có thể thấy Sầm Vật Cương không trách móc phê bình Kim Chính Thiện là không được, thế nhưng Vương Tử Quân thì căn bản không dám mở miệng giống như vậy. Nếu như hắn làm như kiểu của Sầm Vật Cương, chỉ sợ còn chưa kịp nổi nóng xong thì Kim Chính Thiện đã chắp tay tiễn khách rồi.

Kim Chính Thiện là bí thư thị ủy Rừng Mật, cho dù hắn hoàn toàn không quá quan tâm đến tâm tình của Vương Tử Quân, có thể bớt chút thời gian đến bắt tay hoan nghênh cũng là quá tốt rồi. Nhưng Kim Chính Thiện có cách đối nhân xử thế của riêng mình, hắn không chỉ làm tốt công tác nghênh đón Vương Tử Quân, còn đẩy mạnh quy cách nghênh đón, hơn nữa luôn đi bên cạnh Vương Tử Quân trong suốt hành trình.

Sau khi uống một ly trà thì Vương Tử Quân cười nói: - Bí thư Kim, phương diện xây dựng quy hoạch phát triển thành phố Rừng Mật làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Chỉ cần đi một vòng quanh thành phố cũng đủ làm cho người ta cảm thấy thoải mái, lúc này căn bản không thể dùng từ ngữ nào để miêu tả được đầy đủ vẻ đẹp của thành phố Rừng Mật cho được.

- Ha ha ha, bí thư Vương nói như vậy làm cho tôi cảm thấy rất vui. Tôi kính mong bí thư Vương cho ra nhiều giúp đỡ hơn với công tác của thành phố Rừng Mật, nếu ngài giúp đỡ càng nhiều thì cán bộ thành phố chúng tôi càng nhiệt tình công tác hơn. Vương Tử Quân tán thưởng đúng điểm ngứa của Kim Chính Thiện, thế nên nụ cười trên mặt Kim Chính Thiện chợt tăng lên khá nhiều.

Vương Tử Quân cười cười rồi thay đổi chủ đề: - Bí thư Kim, anh em chúng ta thẳng thắn với nhau, nói chuyện cũng không nên đi đường vòng. Tôi nói thật với ngài, lần này tôi đến thành phố Rừng Mật kiểm tra giám sát, ngoài phương diện đến thăm hỏi, còn có một việc cần phải thương lượng với ngài.

Vương Tử Quân tỏ tư thái như vậy làm cho Kim Chính Thiện cảm thấy rất hưởng thụ, hắn tuy là người cường thế nhưng thích mềm không thích cứng. Vương Tử Quân nói ra những lời như vậy làm cho hắn cảm thấy rất thoải mái vui vẻ.

- Bí thư Tử Quân, hai người chúng ta cũng không phải người ngoài, có gì thì anh cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ giải quyết nghiêm túc không chối từ. Kim Chính Thiện khẽ dựa lưng lên ghế sa lông rồi nở nụ cười sáng lạn nói.

Kim Chính Thiện căn bản là người quá xảo quyệt, Vương Tử Quân thấy đối phương giống như một con cá chạch, căn bản rất khó đi vào chính đề. Hắn dứt khoát nói thẳng ra: - Bí thư Kim có thể nói như vậy thì tôi cũng cảm thấy an tâm hơn. Ngài cũng biết rồi đấy, vài ngày trước tổ chức hội nghị thường ủy và hai vị lãnh đạo giao cho tôi nhiệm vụ kiểm tra giám sát tiến độ của các công trình đại hội thể dục thể thao. Bí thư Kim, bây giờ tôi căn bản là đến cầu viện với ngài.

Nụ cười trên mặt Kim Chính Thiện giống như cô đọng lại, hắn không nói lời nào chỉ nâng bình trà lên châm thêm nước cho Vương Tử Quân, sau đó ngồi im giống như không muốn lên tiếng.

- Bí thư Vương, tôi căn bản có thái độ cực kỳ giúp đỡ với công tác này, đừng nói anh là người nắm nhiệm vụ kiểm tra giám sát và đốc thúc. Anh cứ yên tâm, nếu Kim Chính Thiện tôi có thẻ bỏ ra chút sức lực, tôi sẽ quyết không bao giờ chỉ bỏ ra tám phần. Kim Chính Thiện trầm ngâm thêm một lúc rồi dùng giọng đảm bảo nói.

- Nhưng, bí thư Vương, tôi cũng không thể nào dứt khoát mở miệng nói láo được. Ngài cũng biết không bột khó gột nên hồ, không gạo thì chẳng thể nào nấu cơm được, tôi tuy muốn làm tốt công tác này nhưng trong tay lại không có xu nào, anh nói xem tôi phải làm sao bây giờ? Lúc này không có tiền thì căn bản không làm được gì cả. Kim Chính Thiện nói đến đây thì dùng giọng khổ sở nói: - Ngày hôm qua có vài nhà thầu chạy đến tìm tôi, bọn họ nói chuyện rất khách khí, thế nhưng thực tế giống như cho ra tối hậu thư, nếu là chúng tôi không trả tiền công, như vậy bọn họ sẽ đình công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui