Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân đến thành phố Rừng Mật kiểm tra giám sát, hắn nhận được sự tiếp đãi trước nay chưa từng có. Kim Chính Thiện là người thế nào? Đây là người mắt cao hơn đầu, người này có thể biểu hiện tư thái như vậy với Vương Tử Quân khẳng định có chỗ để lợi dụng.

Vì vậy sau khi nghe Tiểu Lý cho ra lời mời thì Trương Tề Bảo chợt tỉnh táo lại. Lúc này mình được bí thư Vương gọi lên xe, đây tuyệt đối là cơ hội tăng tiến cảm tình với lãnh đạo, hắn nào chịu bỏ qua cho được?

- Bí thư Vương, hôm nay bí thư Kim thật sự là phá lệ, đã uống khá nhiều rượu. Trước kia tôi cũng từng theo nhiều lãnh đạo đến thành phố Rừng Mật, thế nhưng chỉ khi nào bí thư Sầm đến thì anh ấy mới uống thả ga như vậy, các vị lãnh đạo khác hầu như anh ấy không uống như thế. Trương Tề Bảo ngồi xuống bên cạnh Vương Tử Quân rồi cười tủm tỉm nói.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu ý nghĩ của Trương Tề Bảo, hắn cười cười nói: - Anh Trương, anh làm sao vậy? Xem như cũng uống không ít.

Vương Tử Quân nói lời quan tâm làm cho gương mặt của Trương Tề Bảo càng thêm sáng lạn, hắn cười cười nói: - Bí thư Vương, tửu lượng của tôi cũng kha khá, nhưng may mà lần này có ngài thế cho nên các vị đại tướng ở thành phố Rừng Mật cũng không ép tôi phải say.

- Vài vị đại tướng sao?

- Trong ban ngành thành phố Rừng Mật có vài cán bộ lãnh đạo uống rượu rất tốt, được xưng là những vị đại tướng của Rừng Mật.

Vương Tử Quân cười cười cũng không tiếp tục chủ đề này. Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân không có hứng thú với phương diện này thì vội vàng đề nghị: - Bí thư Vương, phía thành bắc có một dòng suối nước nóng tự nhiên, chẳng những có thể tăng cường sức khỏe còn là chốn nghỉ ngơi rất tốt, nếu không chúng ta đi đến đó một chuyến nhé?

Vương Tử Quân cũng không phản đối chuyện tắm nước nóng, thế nhưng bây giờ hắn đang say, cũng không muốn đến chỗ kia. Hơn nữa hắn còn chưa khảo sát Trương Tề Bảo hoàn thiện, thế nên bây giờ tiến thêm một bước nối liền quan hệ cũng có vẻ hơi sớm.

- Thôi bỏ đi, nên về nghỉ ngơi cho sớm. Vương Tử Quân từ chối lời mời của Trương Tề Bảo, sau đó hắn thay đổi chủ đề: - Tôi chuẩn bị xây dựng một ban ngành vì nhiệm vụ nhanh chóng đưa các hạng mục của đại hội thể dục thể thao được hoàn thành. Anh có biết trong tỉnh Mật Đông này có ai có kinh nghiệm với công tác xã hội hóa thể thao hay không?

Trương Tề Bảo chợt cảm thấy vui mừng như điên, Vương Tử Quân lên tiếng hỏi hắn, đây là cơ hội để hắn đề cử nhân tài, thật sự không còn gì tốt hơn. Cảnh giới cao nhất của một vị phó thư ký trưởng đi theo lãnh đạo là gì? Chính là có thể thông qua mối quan hệ với lãnh đạo để đề cử những người có quan hệ gần với mình.

Trương Tề Bảo biết mục đích của Vương Tử Quân khi muốn tìm người tài giỏi, điều này giống như tình huống của một lớp học, nếu thầy giáo cho anh phát biểu ý kiến mà anh không nói gì, ít nhất cũng phê bình anh không tích cực. Nhưng lãnh đạo một khi đã yêu cầu anh lên tiếng, anh căn bản không thể thờ ơ cho qua được. Nguyên nhân cốt lõi của nó chính là anh luôn mong muốn được cầu tiến, anh cần phải nắm chặt cơ hội tiến lên, phải làm sao cho lãnh đạo tán thưởng anh mới được, thậm chí nhiều khi không xa rời khỏi anh. Nếu anh có thể làm được như vậy, ngày anh được đề bạt cũng không còn quá xa xôi.

Nhưng cơ hội này cũng như thanh kiếm hai lưỡi, nói đúng thì lãnh đạo vui vẻ thoải mái, sẽ nhớ kỹ đến anh, nhưng nếu như anh chỉ biết vun vén thành viên tổ chức của mình, để cử nhân tuyển chỉ là nhìn tạm được mà không phải dệt hoa trên gấm, như vậy lãnh đạo sẽ thấy anh khiếm khuyết ở phương diện nhìn nhận người tài, thậm chí là thiếu năng lực, cũng ghi nhớ rõ điều này.

Kết quả như vậy là rất thê thảm, vì thế Trương Tề Bảo dù thật sự động tâm thế nhưng cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Sau khi cẩn thận suy xét một phen, Trương Tề Bảo chợt nghĩ đến một nhân tuyển, thế nhưng ngoài miệng lại dùng giọng trịnh trọng nói: - Bí thư Vương, ở phương diện này tôi căn bản không tiếp xúc quá nhiều, phần lớn chỉ nắm bắt được những tin tức lượm lặt mà thôi. Nếu nói về phương diện kêu gọi đầu tư thì người nổi tiếng nhất chính là Lý Bạch Vũ của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, năm xua anh ấy được điều đến thành phố Linh Long nhận chức, nghe nói khi đó đã làm công tác kêu gọi xí nghiệp vừa và nhỏ liên hợp đầu tư cực kỳ sinh động.

Trương Tề Bảo nói ra những điều như vậy căn bản cũng có ý bảo toàn cho mình, ngay từ đầu đã từ chối tất cả trách nhiệm. Nếu hắn có thể đẩy được đối phương ra, như vậy đối phương sẽ mang ơn hắn; nhưng nếu như người kia không thể làm cho Vương Tử Quân thỏa mãn, như vậy nhiều nhất chỉ có thể nói tin tức của Trương Tề Bảo là không quá tốt, hắn hoàn toàn có thể toàn thân đi ra. Vương Tử Quân tất nhiên có thể nhìn thấu tâm tư lo lắng được mất của Trương Tề Bảo, thế nhưng hắn cũng không bài xích chút thủ đoạn nhỏ của những người lão luyện quan trường như thế này.

Lý Bạch Vũ, kêu gọi các xí nghiệp vừa và nhỏ liên hợp đầu tư, điều này không khỏi làm cho Vương Tử Quân có chút hào hứng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Lý Bạch Vũ bây giờ còn tiếp tục công tác kêu gọi đầu tư nữa không?

- Không, bây giờ anh ấy đã được điều đến mặt trận tổ quốc tỉnh. Trương Tề Bảo nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân rồi khẽ nói: - Người này có chút vấn đề với chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long, thế nên bị chủ tịch Miêu Dược Hổ đuổi về.

Bị chủ tịch thành phố đuổi về? Xem ra người kia căn bản có tính cách khác thường. Vương Tử Quân thầm suy xét về Lý Bạch Vũ, sau đó xe đã dừng lại bên ngoài căn hộ của hắn ở khách sạn Thịnh Thế. Hắn nhìn nhân viên phục vụ của khách sạn đi ra nghênh đón, thế là không khỏi trầm ngâm giây lát rồi nói: - Ngày mai anh đưa anh ấy đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ gặp mặt anh ấy một lần.

Trương Tề Bảo đồng ý một tiếng rồi khẽ nói: - Bí thư, ngày mai là chủ nhật, ngài phải đi làm sao?

"Ngày mai là chủ nhật sao?" Vương Tử Quân vỗ vỗ lên đầu, hắn xem ra có chút hồ đồ, chính mình rõ ràng cho ra quyết định cuối tuần này sẽ chuyển vào trong căn hộ ở khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy, tuy không có nhiều thứ nhưng phương diện thu dọn cũng phải mất một ngày.

- Vậy thì để thứ hai đi. Vương Tử Quân phất phất tay với Trương Tề Bảo rồi trầm giọng nói.

Đối với Vương Tử Quân thì dọn nhà căn bản chỉ là thu dọn đơn giản hành lý của mình, sau đó đưa sang bên kia là được. Vương Tử Quân căn bản không yêu cầu lắp đặt thiết bị gì mới ở căn hộ bên kia, chỉ yêu cầu Trương Tề Bảo mua vài vật dụng sinh hoạt mà thôi.

Sau khi ngủ một giấc thì Vương Tử Quân cảm thấy sảng khoái tinh thần, hắn nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, sau đó vài vị lãnh đạo khách sạn Thịnh Thế đi đến, giám đốc khách sạn đi đầu mở miệng tự kiểm điểm: - Bí thư Vương, ngài đã ở trong khách sạn chúng tôi được vài ngày qua, chúng tôi không làm tốt công tác với ngài, kính mong ngài phê bình.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười trên mặt viên giáo sư khách sạn Thịnh Thế, hắn lên tiếng an ủi đối phương vài câu. Hắn tất nhiên sẽ không nói mình không muốn ở lại chỗ này vì nhân viên phục vụ của khách sạn đã phục vụ quá mức.

Sau khi dùng bữa cơm sáng với nhóm lãnh đạo khách sạn, Tiểu Lý và Triệu Hiểu Bạch được Trương Tề Bảo dẫn dắt đi đến chờ sẵn ngoài cửa.

Mặc dù Vương Tử Quân đã cường điệu ngày nghỉ nên bỏ thời gian nghỉ ngơi, cũng không cần nhiều người phải đến, thế nhưng Trương Tề Bảo là người am hiểu thế sự, hắn vẫn gọi Triệu Hiểu Bạch đến khách sạn Thịnh Thế để hội họp với nhau.

Sau khi Triệu Hiểu Bạch và Tiểu Lý cùng nhau chuyển những món đồ của Vương Tử Quân vào trong một chiếc xe ba mươi chỗ được Trương Tề Bảo điều đến, Vương Tử Quân nói lời cáo biệt với đám lãnh đạo khách sạn. Tuy vị giám đốc khách sạn rất muốn cùng dọn nhà với bí thư Vương, thế nhưng lại bị Vương Tử Quân từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui