Bí Thư Trùng Sinh

Mọi người đưa mặt nhìn nhau, tuy buồn cười thế nhưng không ai dám cười, vì chỉ sợ chọc giận giám đốc Lý thêm lần nữa. Đám người cắn chặt môi, thậm chí có nhân viên không nhịn được mà phát ra âm thanh xì hơi.

- Giám đốc Lý có phải là vừa ý cậu không? Nếu không vì sao ngài ấy lại nói chuyện dịu dàng với cậu như vậy? Một cô gái đã khôi phục lại từ trong trạng thái khiếp sợ, sau đó lặng lẽ ghé sát tai nói với người bạn đồng nghiệp của mình.

- Hừ, cậu nói gì vậy, vừa rồi giám đốc Lý nói với cậu có khác gì sao? Cô bạn đồng nghiệp mắc cở đỏ mặt tía tai, sau đó đấm cô bạn bên cạnh một cái.

Khi hai cô gái đang cười vui vẻ thì Lý Đức Khốc đã ngồi trên vị trí chiếc ghế giám đốc của mình. Thật ra hai cô gái háo sắc bên dưới đã đoán sai, giám đốc Lý căn bản không có hứng thú gì với bọn họ.

Lý Đức Khốc sở dĩ vui vẻ là vì mình đã vượt qua cửa ải lần này, dù là bất kỳ phương diện tin tức gì vào lúc này đều có lợi cho hắn, giống như người kia cũng không muốn truy cứu chuyện vừa qua.

Đại nhân vật không quan tâm đến tiểu nhân vật, đây chính là câu nói mà trước đây Lý Đức Khốc hay dùng với người khác, thế nhưng bây giờ hắn lại tình nguyện để câu nói này áp dụng vào người mình. Hắn mong mỏi đại nhân vật kia có thể bỏ qua cho mình, không cần nhớ thương đến mình nữa.

Nhưng Lý Đức Khốc cũng không hối hận vì sự kiện bỏ dở đầu tư lần này, dù sao thì thông qua sự kiện như vậy hắn tiến thêm một bước trong mối liên lạc với những người khác. Tuy sự việc không thành nhưng tóm lại hắn cũng xuất lực theo đúng yêu cầu, tất nhiên hắn cũng không muốn đắc tội với người, thế nhưng cuối cùng cũng phải đắc tội mà thôi.

- Giám đốc Lý, đây là văn kiện hôm nay, mời ngài xem qua. Nữ thư ký xinh đẹp cầm một phần văn kiện đặt lên bàn làm việc của Lý Đức Khốc, hai mắt có kèm theo cái nhìn quyến rũ.

Lý Đức Khốc nhìn dáng người lồi lõm của nữ thư ký mà không khỏi nuốt nước miếng. Hai ngày qua vì sự việc trước đó mà hắn không khỏi mất ăn mất ngủ, tất nhiên cũng không có lực đối với những vưu vật như thế này. Bây giờ hắn có tâm tình vui sướng, thế nên hào hứng trước kia đã nhanh chóng quay về.

Lý Đức Khốc khẽ vỗ bàn tay lên mông của nữ thư ký, sau đó hắn ôm nàng vào lòng rồi nói: - Xem văn kiện làm gì? Để anh xem tiểu bảo bối của mình như thế nào đã.

Nữ thư ký cũng có ý muốn thân mật với Lý Đức Khốc, lúc này nghe thấy giám đốc Lý nói như vậy thì nhanh chóng tiến vào trạng thái công tác. Nàng lao vào lòng Lý Đức Khốc rồi cười nói: - Giám đốc Lý, người ta có thích một sợi dây chuyền.

- Một cái dây chuyền có là gì đâu? Anh mua cho em hai cái. Lý Đức Khốc đã có được sự thỏa mãn rất lớn, hắn vung tay lên dùng giọng hào sảng nói.

Điều này có thể nói là niềm vui quá lớn cho nữ thư ký, thế là nàng càng ép người vào lòng Lý Đức Khốc, bộ ngực liên tục ma xát lên người giám đốc Lý.

Nếu không phải phòng làm việc của mình thường có người lui tới, chỉ sợ Lý Đức Khốc sẽ xử lý tiểu yêu tinh này ngay tại chỗ.

- Bảo bối, em chính là phúc âm của anh, em nghĩ mà xem, làm sao em lại có dự kiến như vậy, lần này đúng là không có chuyện gì xảy ra. Lý Đức Khốc dùng tay xoa bộ ngực của nữ thư ký trong lòng rồi nở nụ cười khích lệ nói.

Nữ thư ký không ngờ mình nói bịa một câu lại làm cho Lý Đức Khốc cho ra những suy đoán như vậy, lại linh nghiệm như vậy, thế là không khỏi hờn dỗi nói: - Anh cũng không sợ ôm chết người ta sao? Đó không phải là em võ đoán, là vì giám đốc Lý hồng phúc tề thiên, nếu không thì sao việc khó có thể hóa lành được?

- Ha ha ha. Mặc dù Lý Đức Khốc biết sự việc này là do đại nhân vật kia căn bản không muốn chấp nhất với mình, thế nhưng có người đàn ông nào không biểu hiện một chút tác phong hùng mạnh của mình trước mặt phụ nữ, thế nên hắn vui vẻ tiếp nhận lời nói này của nữ thư ký.

Khi Lý Đức Khốc cảm thấy trong lòng như lửa đốt, đang định đi khóa trái cửa phòng làm vài hoạt động vui vẻ, đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn ra hiệu cho nữ thư ký đừng lên tiếng, sau đó khẽ cầm lấy điện thoại nói: - Chào cục trưởng Lô, tôi là Lý Đức Khốc.

- Chào anh Lý, hai ngày qua anh đã chịu nhiều uất ức, thế nào, tôi nói không sai chứ? Anh đã tin chưa? Người kia chú ý hình tượng của mình, cho dù anh ấy có tâm tư như vậy cũng phải ráng nhịn mà thôi.

Lý Đức Khốc cười, tiếng cười rất thoải mái, hắn vừa cười vừa nói: - Lãnh đạo ngài nói rất đúng, vẫn là ngài nhìn xa trông rộng, con người của tôi đúng là cá chạch trong vũng bùn, ếch ngồi đáy giếng, ánh mắt thiển cận. Nếu không phải ngài đã nói ra những lời vàng ngọc, những ngày qua không biết tôi còn khổ sở thế nào. Hôm nay là thời điểm đáng giá chúc mừng, đến tối tôi mời ngài uống vài ly.

Lý Đức Khốc đặt điện thoại xuống, hắn tiếp tục thế tiến công của mình. Vài ngày qua hắn cảm thấy có vài bộ phận trên người khá bất lực, thế nhưng bây giờ nơi đó đã cứng ngắc, làm cho hắn cảm thấy rất chờ mong.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên làm cho Lý Đức Khốc có chút sốt ruột, hắn không quan tâm mà chuẩn bị thế tiến công, thế nhưng nữ thư ký da mặt mỏng, nàng nhanh chóng đi ra khỏi đùi hắn. Lý Đức Khốc bị cắt ngang cơn hào hứng, hắn dùng giọng oán hận nói: - Vào đi.

Khi Lý Đức Khốc lên tiếng thì chủ nhiệm văn phòng đi vào, điều này làm cho hắn càng thêm nổi giận. Khi hắn chuẩn bị lấy viên chủ nhiệm văn phòng làm địa điểm trút giận cho mình, chợt thấy có vài người đàn ông mặc chế phục đi vào theo sau lưng viên chủ nhiệm.

Lý Đức Khốc không xa lạ gì những người này, đó chính là đội cảnh sát kinh tế thành phố. Khi thấy đám người kia thì hắn nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn rồi đứng lên nói: - Chào trưởng khoa Trần, mời anh ngồi. Tiểu Phương, mau mời thuốc các vị lãnh đạo.

Tiểu Phương lúc này cũng nhanh chóng biểu hiện ra tố chất của một nhân viên văn phòng, vội vàng lấy từ trong bàn công tác của Liêu Kỳ Đông ra một gói thuốc Trung Hoa, nhanh chóng đặt vào trong tay nhóm người trưởng khoa Trần.

- Chúng tôi không hút thuốc. Trưởng khoa Trần từ chối xong thì ngồi xuống đối diện với Lý Đức Khốc: - Đồng chí Lý Đức Khốc, lần này chúng tôi đến là có một số việc cần ngài hỗ trợ.

Lý Đức Khốc đã lăn lộn thương trường nhiều năm, đã sớm hóa thành yêu tinh. Khi hắn thấy trưởng khoa Trần có tư thế như vậy thì không khỏi sinh ra cảm giác xấu, trong lòng vốn đầy tâm tư nhộn nhạo nhưng bây giờ đã tan biến sạch.

- Chúng ta không phải là người ngoài, có gì cần hỗ trợ thì trưởng khoa Trần cứ nói một câu là được. Trước kia Lý Đức Khốc nói như vậy thì nụ cười trên mặt trưởng khoa Trần sẽ rất sáng lạn, thế nhưng bây giờ gương mặt hắn lại cực kỳ âm trầm, hắn khẽ gật đầu với Lý Đức Khốc rồi trầm giọng nói: - Giám đốc Lý, mong anh nói chuyện đúng mực một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui