Bí Thư Trùng Sinh

Mật Đông là một tỉnh có sinh thái chính trị cực kỳ đặc thù, dựa theo lệ cũ thì lãnh đạo đứng đầu và thứ hai của cấp ủy chính quyền căn bản rất khó phối hợp ăn ý và đồng bộ được. Hai vị lãnh đạo sẽ tạo nên hai thế lực riêng cho mình, tỉnh ngoài là như vậy, tất nhiên trong tỉnh Mật Đông cũng không ngoại lệ.

Vi Yến Qui là người có căn cơ thâm hậu ở Mật Đông, hơn nữa còn là một đồng minh cực kỳ trọng yếu của Sầm Vật Cương, nếu như không có sự tham dự của lão, chỉ sợ Sầm Vật Cương khó thể nào chống lại Đường Chấn Huy. Vài năm qua Sầm Vật Cương vẫn luôn thỏa mãn về người này, vì vậy Vi Yến Qui căn bản luôn tràn đầy chờ mong với hướng đi của mình trong tương lai.

Chỉ là khi Vương Tử Quân xuất hiện thì giấc mộng của Vi Yến Qui bị phá vỡ.

Vi Yến Qui không cam lòng, Vương Tử Quân là một thế lực từ bên ngoài đến Mật Đông, mặc dù có chức quan là phó bí thư tỉnh ủy, có khuynh hướng tiếp nhận vị trí chủ tịch tỉnh của Đường Chấn Huy, thế nhưng Vương Tử Quân không có căn cơ trong quan trường Mật Đông, thậm chí cũng không có lấy một thủ hạ đắc lực của mình. Nhưng Vi Yến Qui thì lại khác, thậm chí hắn có thể chạy đến thủ đô phất cờ hò reo cho mình, hắn có phải là có hy vọng rất lớn với chức vụ chủ tịch tỉnh của Đường Chấn Huy hay không?

Sảnh Chí Tôn của khách sạn tất nhiên cũng làm cho khách có sự hưởng thụ cấp bậc chí tôn, Lý Bạch Vũ ngồi trong phòng rộng rãi khoáng đạt rực rỡ đèn màu, bên cạnh còn có nữ nhân viên phục vụ dịu dàng đằm thắm, thật sự không thể nào sinh ra cảm giác cô quạnh cho được.

Nếu như có thể đuổi cặp vợ chồng ở bên cạnh đi nơi khác, như vậy không gian sẽ càng thêm hoàn thiện, thế nhưng đáng tiếc người ta lại là chủ mời khách, không thể đuổi đi được.

Đồng hồ đã chỉ bảy giờ tối, thức ăn còn chưa được đưa lên, Lăng Phỉ Yến là nữ chủ nhân, nàng mỉm cười giới thiệu với Lý Bạch Vũ về kế hoạch tiếp theo của công ty mình có bao nhiêu ưu thế để cạnh tranh.

- Chủ nhiệm Lý, tôi và Phỉ Yến cực kỳ kính trọng ngài, mặc dù ở phương diện quan điểm thì tôi và ngài không phải quá nhất trí, thế nhưng có một điều tôi không thể không thừa nhận, đó là chúng tôi luôn đồng hành với những quyết sách đầu tư của tỉnh Mật Đông. Chân Thiên Ích nói rồi dựng ngón tay cái với Lý Bạch Vũ.

Lý Bạch Vũ có thể nói là đối chọi gay gắt với Chân Thiên Ích ở phương diện quan điểm, thậm chí hai người từng không ai nhường ai khi viết bài cho một tạp chí. Chân Thiên Ích là một người có tính tình cao ngạo sao có thể cúi đầu? Thế nhưng sự thật là như vậy, hôm nay Chân Thiên Ích phải cúi đầu với Lý Bạch Vũ hắn.

Chỉ là Lý Bạch Vũ hiểu rõ ràng, Chân Thiên Ích nói hay như vậy nhưng trong lòng sẽ nghĩ khác, cũng không phải thật sự bội phục mình, chỉ là muốn nói vài lời như vậy cho mình vui vẻ.

Lý Bạch Vũ căn bản rất khinh bỉ con người của Chân Thiên Ích, lúc này thấy đối phương cúi đầu nói ra những lời nịnh hót mình, hắn không khỏi cảm thấy không ra gì, đồng thời lại cảm thấy có chút đau lòng. Hắn thấy Chân Thiên Ích cũng là một người tài hoa, thế nhưng một người như vậy vì muốn hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mà sa đọa không còn gì để nói.

- Tôi không nói đến phương diện này. Lý Bạch Vũ biết lúc này tốt nhất là giúp đỡ Chân Thiên Ích đề cao chính mình, thế nhưng hắn không thể nói nên lời, thế nên cười cười khua tay nói với đối phương.

Lúc bắt đầu thì Lý Bạch Vũ còn không biết động tác này của mình có gì lạ, nhưng sau khi nói xong thì hắn phát hiện động tác của mình cực kỳ giống với bí thư Vương.

Lý Bạch Vũ nhìn hai vợ chồng Chân Thiên Ích trò chuyện vui vẻ, thế nhưng hắn khoát tay lại tạo nên cảm giác khống chế tất cả. Khi hắn và hai vợ chồng Chân Thiên Ích đang một hỏi một đáp, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi đi vào.

Người đàn ông này cao mét tám, nhìn qua chỉ có thể dùng một từ để miêu tả là "cực kỳ đẹp trai". Tuy Lý Bạch Vũ là người có kiến thức rộng rãi, thế nhưng hắn không thể không tán thưởng người đàn ông kia quá đẹp trai.

Người đàn ông kia vừa vào cửa thì cười nói: - Ha ha ha, chủ nhiệm Lý, giám đốc Lăng, thật sự không trùng hợp, tôi bị kẹt xe thế nên làm cho hai vị phải chờ lâu.

"Kẹt xe?" Lý Bạch Vũ không tin vào điều này, đối phương sở dĩ đến chậm là vì cố ý mà thôi. Hắn hiểu như vậy nhưng không nói ra, mà chỉ tranh thủ thời gian cùng đám người Lăng Phỉ Yến đứng lên.

Lăng Phỉ Yến nhanh chóng đi đến bên cạnh người đàn ông kia, nàng nhận lấy áo khoác của đối phương, sau đó cười tủm tỉm nói: - Ôi, cậu Hà, cậu khách khí như vậy, không phải là quá khách khí với chị sao?

Hà Lăng Nhiên cười cười với Lăng Phỉ Yến, sau đó hắn trực tiếp đi đến vị trí chủ vị trong phòng chí tôn ngồi xuống, lại nói với Lý Bạch Vũ: - Chủ nhiệm Lý, tôi đã ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu rồi, hôm nay chúng ta uống vài ly cho vui.

Vị trí chủ vị trong phòng là một chiếc ghế mộc khắc theo kiểu bàn long, nhìn qua có vẻ rộng rãi khí phái hơn so với những chiếc ghế khác, giống như nó càng làm cho chủ nhân hiển thị rõ địa vị của mình.

Khi Lý Bạch Vũ đi đến thì mặc dù là khách chủ yếu cũng không được hai vợ chồng Chân Thiên Ích mời ngồi lên chiếc ghế kia. Bây giờ Hà Lăng Nhiên đến, đối phương tiến lên đặt mông lên ghế chủ vị, có thể thấy người này không phải kiêu ngạo như bình thường.

Tất nhiên người cưới được con gái của phó bí thư tỉnh ủy cũng không thể không kiêu ngạo. Lý Bạch Vũ rất không kiên nhẫn gặp mặt hạng người này, thế nhưng bây giờ tâm tính của hắn đã khác, hắn đã trưởng thành nhiều hơn. Khi thấy Hà Lăng Nhiên chào hỏi thì hắn cũng nói: - tôi sẽ uống với ngài vài ly.

Rượu và thức ăn nhanh chóng được dâng lên, lần này Lăng Phỉ Yến có thể nói là hao tổn nhiều tâm tư, rượu đỏ ngon nhất, món ăn là tôm hùm và trứng cá. Vì chủ khách đều ân cần thế nên bầu không khí trong phòng rất nhiệt liệt.

Hà Lăng Nhiên uống rượu Laffey 82 rồi cười nói với Lý Bạch Vũ: - Chủ nhiệm Lý, giám đốc Lăng là chị của tôi, chuyện của chị ấy cũng là chuyện của tôi, chị ấy kinh doanh cũng không dễ dàng gì, thế nên kính mong anh quan tâm nhiều hơn.

Lý Bạch Vũ biết quan tâm có nghĩa gì, hắn nâng ly rượu lên nói: - Tôi gần đây cực kỳ bội phục giám đốc Lăng, chúng tôi cũng mong sao các doanh nghiệp bản địa có thể đầu tư vào diễn đàn đầu tư của tỉnh, nói ra thì phải là giám đốc Lăng quan tâm đến tôi mới đúng.

Hà Lăng Nhiên dùng ánh mắt ngạo mạn nhìn Lý Bạch Vũ, sau đó hắn mỉm cười nâng ly rượu lên nói: - Chủ nhiệm Lý, nếu chúng ta là bạn bè, tôi đây lấy phần tình cảm giữa hai ta ra để nói lời thật lòng, đó là chị của tôi là người chuyên nghiệp ở phương diện quảng cáo, chị ấy muốn làm ra cống hiến cho tỉnh Mật Đông. Anh xem nếu không thì thế này, anh giao phương diện quảng cáo của đại hội thể dục thể thao cho công ty bọn họ, tôi tin tưởng rằng chị ấy sẽ không làm cho anh thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui