Bí Thư Trùng Sinh

Nhưng một người có lòng dạ bao dung khoáng đạt như Vi Yến Qui nghĩ đến chuyện cũ cũng không khỏi cảm thấy phẫn hận.

Nhưng mà cũng có chút may mắn, người kia dù cẩn thận thế nào cũng có sơ sót, làm việc không biết suy xét thì thế nào cũng để lại chuôi dao cho người ta. Vi Yến Qui tin tưởng bất cứ chuyện gì đã xảy ra thì căn bản là giấy không gói được lửa, sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy. Bây giờ Vương Tử Quân ra sức nịnh nọt người kia, thế nhưng thực tế lại là chôn quả bom hẹn giờ cho chính mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.

Tốt nhất là khi tuyển cử thì Vương Tử Quân không nhận được đa số phiếu bầu, như vậy một người là phó bí thư tỉnh ủy như Vi Yến Qui sẽ có cơ hội rất lớn.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vi Yến Qui nói một câu mời vào, chợt thấy phó thư ký trưởng Trần Sinh Khải văn phòng tỉnh ủy mỉm cười đi vào. Trần Sinh Khải chính là phó thư ký trưởng chuyên trách cho Vi Yến Qui, cũng là người tâm phúc của Vi Yến Qui.

- Bí thư Vi. Trần Sinh Khải cũng không lập tức ngồi xuống mà châm thêm nước cho Vi Yến Qui, sau đó hắn mới mỉm cười ngồi xuống đối diện với Vi Yến Qui.

Vi Yến Qui cũng không quá ưa thích biểu hiện quá ân cần này của Trần Sinh Khải, lão cho rằng tất cả những người thích nịnh nọt lãnh đạo cũng không phải là tốt đẹp gì. Sao anh có thể dùng những chiêu trò đó để có được niềm vui cho lãnh đạo?

Theo Vi Yến Qui thì lên núi nào hát bài ca đó, những người có cấp bậc thì nên làm những việc có cấp bậc. Trần Sinh Khải là phó thư ký trưởng của mình, việc cần làm nhất không phải giúp mình pha trà rót nước, chính là cố gắng bày mưu nghĩ kế, giải quyết lo lắng cho mình ở phương diện đại sự. Người này phải là tham mưu cho lão, cũng không phải biến thành hạng người chuyên nâng khăn sửa túi.

Đáng tiếc là thư ký trưởng Trần trước nay luôn công tác ở cơ quan tỉnh, căn bản không có kinh nghiệm rèn luyện cơ sở, thế cho nên năng lực xử lý các chuyện đại sự là có hạn, điều này làm cho Vi Yến Qui rất không hài lòng.

- Sinh Khải đến đấy à, ngồi đi. Vi Yến Qui dù không thích Trần Sinh Khải thế nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ủy thác trọng dụng, điều này càng làm cho Trần Sinh Khải trung thành tận tâm hơn, luôn khăng khăng một mực, không có việc gì thì luôn chạy về phía phòng làm việc của Vi Yến Qui để báo cáo công tác.

Trần Sinh Khải đơn giản báo cáo hai hạng mục công tác, lại dùng giọng có chút khác lạ nói: - Bí thư Vi, hôm nay tôi nghe được một chuyện không tốt, không biết có nên báo cáo với ngài hay không.

- Việc gì anh cứ nói. Chuyện đâm thọc người khác không làm cho người ta thích thú, thế nhưng người làm lãnh đạo cũng cần phải nghe qua những câu chuyện như vậy.

Trần Sinh Khải thấy Vi Yến Qui đưa mắt nhìn mình thì nhanh chóng tỉnh táo tinh thần. Trước khi đến đây hắn đã chú tâm xem xét tin tức, càng nghiên cứu càng thêm khẳng định: - Bí thư Vi, bây giờ trong văn phòng tỉnh ủy có truyền ra một thông tin, nói là bí thư Vương cho ra đánh giá quá thấp về nghiệp vụ quảng cáo trong đại hội thể dục thể thao, không thông qua phương thức mời thầu mà chỉ định công ty thực hiện, điều này làm cho tỉnh Mật Đông chúng ta tổn thất vài tỷ.

Vi Yến Qui chợt sững sờ, sau đó vẻ mặt chợt biến đổi, điều này lại làm cho Trần Sinh Khải hiểu lầm rằng bí thư Vi đang cảm thấy rất vui vẻ.

Mặc dù Trần Sinh Khải căn bản có chút khiếm khuyết về phương diện trí tuệ, thế nhưng căn bản không kém tiểu thông minh. Những năm qua hắn sở dĩ có thể tiến lên đều nhờ vào công phu nhìn mặt nói chuyện của mình.

Lãnh đạo của hắn là Vi Yến Qui căn bản không hợp với vị phó bí thư vừa mới đến là Vương Tử Quân, đây là điều mà đại đa số mọi người đều nhận ra được. Vì dù sao thì Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, Vương Tử Quân có vị trí này thì vị trí của Vi Yến Qui sẽ phải đi xuống một bậc.

Tuy chức vụ không đổi thế nhưng sắp xếp vị trí lại cực kỳ quan trọng với các lãnh đạo, việc này dù đặt lên người ai thì cũng không có mấy kẻ thoải mái.

Hơn nữa Cao Đại Hòa là ái tướng tâm phúc của Vi Yến Qui, xuống dưới nhận công tác chủ yếu là vì nhắm vào vị trí bí thư thị ủy, bây giờ thì cũng vì bí thư Vương nói vài câu bay bổng mà không được tiến lên vị trí mong muốn, chỉ là chủ tịch thành phố mà thôi. Tuy Cao Đại Hòa cũng xem như được đề bạt, thế nhưng sự khác biệt giữa bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố là thế nào thì ai cũng biết.

- Bí thư Vi, tôi còn nghe nói bây giờ có không ít đơn thư tố cáo gửi đến các vị lãnh đạo tỉnh ủy, bí thư Sầm tỏ ra cực kỳ tức giận với điều này.

- Đủ rồi, Trần Sinh Khải, anh là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, cho anh làm phó thư ký trưởng chính là vì mong anh cố gắng công tác thực tế, không phải để anh là người truyền bá tin đồn nhảm. Tôi nói cho anh biết, chuyện này anh nói đến đây thì dừng là được, nếu như anh còn dám lan truyền ra ngoài, tôi sẽ đề nghị tỉnh ủy xem xét, đẩy anh đến công tác ở phòng tuyên truyền. Vi Yến Qui đột nhiên đứng lên rồi dùng giọng cực kỳ nghiêm túc nói với Trần Sinh Khải.

Trần Sinh Khải không ngờ Vi Yến Qui lại nổi giận như vậy, thế là lúc này không biết phải làm sao. Hắn căn bản không hiểu rõ bí thư Vi bị làm sao, chút chuyện như vậy đáng để nổi nóng như thế sao? Hơn nữa người để xảy ra chuyện lần này chính là bí thư Vương.

Chẳng lẽ quan hệ của bí thư Vi và bí thư Vương căn bản không giống như mình đang nghĩ sao? Trần Sinh Khải chợt xuất hiện ý nghĩ này, thế nhưng ngay sau đó đã bác bỏ. Nếu như bí thư Vương và bí thư Vi có quan hệ tốt đẹp với nhau, thế thì vì sao hội nghị thường ủy trước đó bí thư Vương lại giúp đỡ Uông Thanh Minh?

Nhưng nếu như không phải là vậy thì giải thích thế nào cho phải? Đầu óc Trần Sinh Khải liên tục xoay chuyển, hắn chợt cho ra một câu giải thích hợp lý: "Chỉ sợ bí thư Vi cũng không phải có quan hệ tốt với bí thư Vương, chỉ là muốn tránh tị hiềm mà thôi. Dù sao thì lãnh đạo cũng là lãnh đạo, tư tưởng phải có sự giác ngộ cao hơn những người như mình!"

Sau khi hiểu rõ thì Trần Sinh Khải vội vàng đứng lên cười nói: - Bí thư Vi phê bình rất đúng, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không tiếp tục truyền bá những tin đồn như thế này.

Vi Yến Qui thấy thế thì gương mặt có vài phần hòa hoãn, Trần Sinh Khải có thể chạy đến đây nói bậy về Vương Tử Quân, điều này nói rõ điều gì? Ít nhất là chính mình không thích Vương Tử Quân, điều này được Trần Sinh Khải biết rõ. Chẳng lẽ Trần Sinh Khải này biết được những ý nghĩ vừa rồi của mình? Vi Yến Qui gần đây cực kỳ ghét những cấp dưới luôn bỏ thời gian ra suy xét tâm tư của lãnh đạo, vì một người tâm cơ thâm trầm như vậy căn bản là cực kỳ phó lòng phòng bị.

Vi Yến Qui nghĩ đến đây thì càng tỏ ra chán ghét Trần Sinh Khải, lão khoát tay áo nói: - Anh đi đi.

Trần Sinh Khải quay đầu rời đi với bộ dạng cực kỳ lưu luyến, Vi Yến Qui ở trong phòng cảm thấy rất nghi hoặc. Là ai mà lại truyền bá những tin đồn thế này? Chẳng lẽ mình đã dặn tiểu tử kia rất rõ ràng, thế nhưng lại bị nó coi như gió thổi bên tai sao?

Vi Yến Qui nghĩ đến con rể của mình mà không khỏi nổi nóng, lão biết rõ khả năng lớn nhất là chính Hà Lăng Nhiên nói ra thông tin này. Tên khốn kia càng lúc càng không ra gì, đặc biệt là không coi mình ra gì.

Mặc dù Vi Yến Qui rất muốn ném chuyện này ra ngoài thế nhưng cũng không phải là lúc hiện tại, dù sao thì nhiều việc còn chưa làm xong, nếu đưa ra cũng không thể tạo nên thương tổn gì cho Vương Tử Quân. Hơn nữa lúc này người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Chung Phó Thần.

Chung Phó Thần sẽ nghĩ thế nào? Sẽ cho rằng có người nhằm vào mình, trong tỉnh Mật Đông người biết chuyện này chỉ có một, đó là con rể của Vi Yến Qui, là Hà Lăng Nhiên.

Tên khốn kia đúng là phá hoại nhiều hơn thành công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui