Bí Thư Trùng Sinh

Hai phút sau Hải Bác đã đi vào trong phòng, hắn vừa vào thì cười nói: - Cám ơn bí thư Vương đã cho tôi cơ hội này, ngài nếu không cho tôi gặp mặt, hôm nay tôi cũng không thể nào quay về Nhan Hồi gặp mặt bí thư Kim được.

Vương Tử Quân căn bản có tiếp xúc khá nhiều với Hải Bác, hắn có không ít hảo cảm với vị chủ tịch khá khôi hài và công tác cứng cỏi này. Lúc này hắn nghe thấy đối phương nói như vậy thì không khỏi mỉm cười: - Nếu anh không thể quay về gặp mặt bí thư Kim, tôi đây sẽ đến báo cáo với bí thư Sầm và chủ tịch Đường, dứt khoát xây dựng cơ sở tạm thời cho anh ở phía văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

- Ha ha ha... Hải Bác mặc dù biết Vương Tử Quân nói đùa thế nhưng lại không dễ trả lời. Dù sao thì vị trí của hắn bây giờ còn quan trọng hơn làm phó chủ tịch tỉnh, nếu để cho hắn tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh thì căn bản là mất vui.

Vương Tử Quân thấy Hải Bác không đáp lời mình thì cũng cười theo. Triệu Hiểu Bạch vào phòng dâng trà, Vương Tử Quân chợt trầm giọng nói: - Chủ tịch Hải Bác, chút nữa tôi còn có việc cần báo cáo với lãnh đạo, anh có gì cứ báo cáo ngắn gọn, chúng ta cũng không cần đi đường vòng.

- Bí thư Vương, ngài đã cho ra chỉ thị thì tôi căn bản cung kính không bằng tuân mệnh. Hải Bác lấy ra một điếu thuốc đưa cho Vương Tử Quân, sau đó hắn cũng tự châm cho mình một điếu: - Lần này những nhà thi đấu chủ yếu của đại hội thể dục thể thao đều được thiết lập ở thành phố Rừng Mật, đủ mọi loại tiền dồn lên người chúng tôi, phương diện tài chính trong thành phố như trứng chọi đá.Thế nên chúng tôi mong bí thư Vương mở một mặt lưới, tiến hành giúp đỡ cho thành phố chúng tôi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, thành phố Rừng Mật là địa điểm thi đấu chủ yếu, tất nhiên phải nhận được sự quan tâm lớn nhất, nhưng quan tâm bao nhiêu mới là vấn đề. Vương Tử Quân nhìn Hải Bác rồi cười nói: - Giúp đỡ là nhất định phải làm, cho dù anh không đến thì trong tỉnh cũng không quên thành phố Rừng Mật của các anh.

- À, tôi biết bí thư Vương có tình cảm với công tác của thành phố Rừng Mật chúng tôi, tôi là người phụ trách của thành phố Rừng Mật, cũng cần phải giải quyết ưu phiền cho lãnh đạo. Thế nhưng bí thư Vương, nhà nghèo thật sự quá khó chịu, người ngoài nghe tôi nói như vậy thì nghĩ rằng giàu còn than nghèo, nhưng chúng ta không phải là người ngoài, những lời tôi nói với anh đều là từ tận đáy lòng. Hải Bác nói đến đây thì hít vào một hơi thuốc thật sâu rồi nói tiếp: - Bí thư Vương, phương diện tài chính thu vào của thành phố Rừng Mật mặc dù đứng trong nhóm hàng đầu tỉnh, thế nhưng phương diện cần chi tiêu cũng quá nhiều, đặc biệt là năm nay chúng tôi muốn lợi dụng cơ hội tổ chức đại hội thể dục thể thao thể chuẩn bị cải tạo lại bộ mặt thành phố. Chúng tôi cố gắng đẩy mạnh lý niệm thành phố xanh, phải cho ra một món tiền lớn để xây dựng cơ bản, cho ra những công trình lớn chú trọng sinh thái. Chúng tôi cho rằng hạng mục đề cao chất lượng cuộc sống trong thành phố hiện tại là cực kỳ bức thiết, vì đạt đến mục đích "đánh sâu vào thị giác" mà cần một số tiền đầu tư khá lớn, chỉ trong năm nay đã tốn cả trăm tỷ.

- Đồng thời chúng tôi cũng nắm chặt công tác xây dựng công trình giao thông. Đây là một cơ hội lớn, trước nay có nhiều vấn đề của tình hình giao thông ở thành phố Rừng Mật đã khá nổi cộm, nếu như không nhân dịp này mà cải tạo, chỉ sợ vài năm sau vấn đề sẽ càng thêm nghiêm trọng. Nếu chúng ta sửa đổi và xây dựng đúng vào lúc không thể giải quyết gì hơn được, như vậy áp lực sẽ càng thêm nhiều, càng khó công tác, càng cho ra một số tiền lớn hơn.

Vương Tử Quân căn bản cũng là một nhân vật chuyên gia ở phương diện cải tạo xây dựng thành phố, hắn căn bản gật đầu đồng ý với những lý niệm hiện tại ở thành phố Rừng Mật.

- Bí thư Vương, chúng tôi nắm chặt cơ hội tổ chức đại hội thể dục thể thao lần này để duy trì một nhóm công tác có liên quan đến sự phát triển của thành phố Rừng Mật trong tương lai, thế cho nên nó có ý nghĩa lịch sử rất lớn, cung cấp cơ sở tốt vì sự nghiệp phát triển hùng mạnh của thành phố Rừng Mật trong tương lai. Trước mát có một vài khó khăn nhưng chúng tôi căn bản là không hối hận, vì công tác của chúng tôi là vì tương lai của thành phố Rừng Mật, đây là những hạng mục công tác có lợi cho hậu thế sau này.

- Tuy lúc này thành phố Rừng Mật phải thắt chặt dây lưng quần để sống, thế nhưng vẫn căn bản là không đủ. Bí thư Vương, dù chúng tôi có thắt lưng buộc bụng cũng không giải quyết được vấn đề thực chất, dù có giảm chi tiêu nhưng phương diện quan trọng nhất là phải có tiền. Hôm trước nhà thầu thi công con đường bao quanh thành phố đã đến đòi tiền, khi đó phòng tài chính căn bản không đưa ra được một triệu bạc, cuối cùng vẫn phải là tôi lấy thể diện của mình ra vay tiền của ngân hàng.

Hải Bác lên tiếng với vẻ mặt cực kỳ chờ mong, hắn nhìn Vương Tử Quân ròi nói: - Bí thư Vương, kính mong anh chi lớn hơn một chút với công tác của chúng tôi, chỉ cần ngài lỏng tay một chút thì khó khăn của chúng tôi sẽ giảm đi rất nhiều.

Không thể không thừa nhận Hải Bác là người có chuyên môn ở phương diện phát triển kinh tế, căn bản là cao thủ ở phương diện thuyết phục người khác. Những lời miêu tả của hắn làm cho người ta có một nhận thức cảm tính với sự phát triển sinh động toàn diện của thành phố Rừng Mật, hơn nữa còn giống như thấy được sự phát triển liên tục của địa phương, thậm chí là đuổi kịp và vượt qua xu thế phát triển hiện tại.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Các anh cần bao nhiêu tiền?

- Điều này...Chúng tôi cần một con số khổng lồ, thế nhưng nguyên tắc của thành phố Rừng Mật chúng tôi là nếu không phải không làm gì hơn được thì không thể làm khó bí thư Vương. Mặc dù những hạng mục nhà thi đấu chủ yếu đều được thiết lập ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng cũng có nhiều hạng mục ném cho các thành phố anh em khác, chúng tôi cũng không cần nhiều, chỉ là bảy tỷ mà thôi.

Hải Bác nói xong thì nở nụ cười ngượng ngùng với Vương Tử Quân, nụ cười này không khỏi làm cho Vương Tử Quân muốn mắng thẳng vào mặt đối phương. Hắn không khỏi chỉ vào Hải Bác rồi hỏi lại: - Anh nói bao nhiêu? Anh nói lại tôi xem nào?

- Bí thư Vương, chúng tôi cần bảy tỷ. Hải Bác lần này cực kỳ phối hợp, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.

- Hải Bác ơi là Hải Bác, sao anh không nói là chục tỷ luôn đi. Vương Tử Quân chỉ vào Hải Bác rồi dùng giọng dở khóc dở cười nói.

Hải Bác biết rõ đây là Vương Tử Quân đang mắng mình, thế nhưng hắn vẫn nghiêm trang nói: - Bí thư Vương, tôi báo cáo cho bí thư Kim về vấn đề này, anh ấy cũng nói như ngài. Thế nhưng bí thư Kim nói chúng tôi cũng không ăn một mình, dù thế nào thì chúng tôi cũng phải để lại cho các thành phố anh em khác một chút, thế nên chỉ cần bảy tỷ mà thôi.

Vương Tử Quân lúc này xem như hoàn toàn bị đánh bại, hắn tức giận mà bật cười: - Chủ tịch Hải Bác, theo lời của anh, như vậy tôi còn phải cảm tạ bí thư Kim của các anh đã có cái nhìn đại cục rồi không?

- Anh ấy nói như vậy thì tôi cũng phải chịu, vì anh ấy là thường ủy tỉnh ủy, phương diện tư tưởng cao hơn tôi rất nhiều. Hải Bác biết rõ Vương Tử Quân không nhịn được mà nổi giận, thế nhưng hắn vẫn cười tủm tỉm nói.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đắc ý của Hải Bác, hắn đứng lên nói: - Chủ tịch Hải Bác, chuyện này anh chỉ nói với mình tôi là không có tác dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui