Bí Thư Trùng Sinh

Cho đến nay Đường Chấn Huy luôn bàng quan về tình huống của Vương Tử Quân, tuy Sầm Vật Cương căn bản khá giúp đỡ công tác của Vương Tử Quân, sắp xếp nhiều công tác lên người Vương Tử Quân, thế nhưng lão biết rõ thật lòng thì Sầm Vật Cương cũng không hy vọng Vương Tử Quân tiến lên mạnh mẽ, hơn nữa không muốn có một vị cán bộ trẻ tràn đầy năng lực là trợ thủ của mình.

Sầm Vật Cương là một người cường thế, lão tất nhiên không hy vọng có một người cường thế khác quật khởi ở Mật Đông. Nhưng Vương Tử Quân là cán bộ được trung ương phái xuống, có thể nói là nhân tuyển có một không hai cho vị trí của Đường Chấn Huy.

Nếu như Sầm Vật Cương ra tay quá lộ thì sẽ bị tuyến trên đả kích, nhưng Sầm Vật Cương lại ném nhiều công tác lên người Vương Tử Quân thì không ai nói nên lời. Dù sao thì vị rí của Vương Tử Quân là quá rõ ràng, Sầm Vật Cương ủy thác trách nhiệm cho Vương Tử Quân có thể nói là coi trọng cán bộ trẻ, thực hiện kiên quyết đúng chỉ thị của lãnh đạo thượng cấp.

Dù tuyến trên có hiểu tâm tư của Sầm Vật Cương thì cũng không làm gì được. Nếu Vương Tử Quân không thể thoát khỏi đại cục mà Sầm Vật Cương giăng ra, như vậy chỉ có thể nói là Vương Tử Quân vô năng, không đáng bồi dưỡng.

Đường Chấn Huy vốn cho rằng Vương Tử Quân không nhìn rõ điều này, làm việc sẽ dốc hết sức. Hôm nay xem ra người kia hiểu rất rõ, sở dĩ không biểu hiện ra vì thấy thời cơ không thích hợp.

Lúc này Vương Tử Quân ném cho Đường Chấn Huy một phần lễ lớn, làm như vậy là cái gì? Không phải là phá rối thế cục của Sầm Vật Cương sao? Vương Tử Quân có thể nhờ mình đi phân tán hỏa lực của Sầm Vật Cương, lại tranh thủ thời gian cho mình. Hơn nữa Vương Tử Quân cũng không sợ Đường Chấn Huy không đồng ý, vì rõ ràng là Đường Chấn Huy sẽ không bao giờ từ chối được.

Đúng là hậu sinh khả úy.

Đường Chấn Huy chợt cảm khái rồi có chút chờ mong, đó là khi mà Vương Tử Quân tiến lên thay thế mình, có phải khi đó Sầm Vật Cương còn giữ được tình huống như lúc này nữa không? Đấu tranh với một vị cán bộ trẻ tràn đầy tâm cơ thế này cũng không phải dễ, một núi không thể có hai hổ, hai hổ đấu với nhau chưa hẳn chỉ có một bị thương, cũng có thể là lưỡng bại câu thương, biết đâu đến khi đó Sầm Vật Cương sẽ nhớ đến thời của mình?

Nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Đường Chấn Huy, thế nhưng cuối cùng vẫn ngồi yên trên ghế. Lão ngồi đó nhìn phần văn kiện mà Vương Tử Quân đưa đến, bây giờ đối phương cho mình cơ hội, mình dù thế nào cũng phải nắm bắt.

Nếu như Đường Chấn Huy không nắm bắt được cơ hội này, như vậy một người như hắn chỉ là con rối bị Sầm Vật Cương áp chế nhiều năm. Lão cần phải để lại thanh danh, cần cho người ta thấy năng lực của mình là không thua kém Sầm Vật Cương.

Danh tiếng của núi Thanh Hồ Sơn là rất nhỏ, cũng không nổi tiếng trong phạm vi vài chục kilomet chung quanh, chính quyền định phương cũng không có ý nghĩ khai phá Thanh Hồ Sơn, vì vậy nơi này vẫn giữ được đặc điểm sinh thái của mình, căn bản là hiếm có.

Trên đỉnh núi đầy cây xanh, cây cối um tùm, chim chóc cất tiếng hót vang trời, đại khái giống như đang ở trong một mảnh rừng rậm; một dòng suối nhỏ không biết điểm bắt đầu chảy qua vang lên những âm thanh róc rách; một khóm hoa rừng không biết tên đang trổ bông, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái bùng lên trong cánh mũi, mùi hương này làm cho lòng người cảm thấy thoải mái hơn.

Nếu như không phải Vương Tử Quân đi theo chân Mạc lão gia tử, hắn căn bản không biết còn có một Thanh Hồ Sơn như vậy. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp, một cảm giác thoải mái lan truyền khắp toàn thân, thiên địa giống như đang dung hợp lại với nhau. Không gian yên tĩnh, con người sinh ra cảm giác không đề phòng, thật sự là chốn thế ngoại đào viên.

- Anh đang làm gì thế? Mạc Tiểu Bắc đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, lúc này nàng mặc một bộ trang phục bình thường thế nhưng không thể không che giấu được vẻ anh thư của mình, chẳng qua lúc này bộ dạng đi lại có chút thất tha thất thểu.

- Đang ngắm cảnh, nếu không phải ông giới thiệu thì anh thật sự không tin năm xưa bọn họ chiến đấu ở chỗ này. Vương Tử Quân chỉ vào một đỉnh núi cách đó không xa rồi cười nói: - Em có thể thấy được tình cảnh chiến đấu năm xưa không?

Mạc Tiểu Bắc tuy không nói gì thế nhưng lại chảy nước mắt: - Tử Quân, em cảm thấy ông cố ý đi dạo khắp nơi một lượt, hành trình này làm cho em cảm thấy e ngại, giống như ông cụ đang đi khắp nơi để chào tạm biệt mọi người vậy.

Mạc Tiểu Bắc không tiếp tục nói nữa, nước mắt tràn bờ mi.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn một Mạc Tiểu Bắc trước nay luôn lạnh lùng chợt trở nên như vậy, hắn không khỏi vỗ vỗ vai của nàng, sau đó khẽ an ủi: - Em đừng như vậy, ông nhìn thấy sẽ rất đau lòng. Ông cụ ôn lại kỷ niệm năm xưa và cảm thấy rất vui vẻ, chúng ta chỉ cần đi theo ông cụ là được.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng càng khóc càng dữ dội của Mạc Tiểu Bắc, hắn không khỏi kéo tay nàng rồi tiếp tục an ủi: - Anh hiểu tâm tình của em vào lúc này, ông cụ căn bản đang rất thoải mái, nếu em như vậy sẽ làm cho ông cảm thấy mất hứng.

Mạc Tiểu Bắc khẽ gật đầu, nàng vùi đầu vào lòng Vương Tử Quân, sau đó ngước hai mắt đẫm lệ lên rồi dùng giọng chân thành nói: - Tử Quân, em được gả cho anh, em cảm thấy như vậy là quá đủ rồi.

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc với mái tóc hơi rối và ánh mắt đau thương, thế là không khỏi cảm thấy đau lòng. Vì ông cụ dạo này sức khỏe giảm sút thế nên Mạc Tiểu Bắc càng gầy gò hơn trước.

Khi hai người Vương Tử Quân đang lẳng lặng hưởng thụ tình cảnh chỉ có hai người bên nhau, đúng lúc này những tiếng cười không chút lo lắng chợt vang lên.

- Tiểu Bảo Nhi làm gì mà vụi vẻ như vậy?

Mạc Tiểu Bắc cũng bị bừng tỉnh vì tiếng cười của con mình, thế là không khỏi nở nụ cười: - Tiểu Bảo Nhi đi đến đâu cũng cố gắng tìm ra những điểm mới lạ quan trọng, nó đang cùng cháu của Hoàng lão bắt cá, nó đề nghị chặn dòng suối nhỏ lại, sau đó dùng chậu tát nước ra ngoài.

Vương Tử Quân cười ha hả nói: - Chúng ta đến xem thế nào.

Bên một dòng suối cách đó không xa có hai đứa bé đã cởi dép toàn thân đầy mồ hôi, Tiểu Bảo Nhi với gương mặt sáng rỡ đang cầm chậu nhỏ tát nước, vì tát hơi nhanh nên nước rơi hết lên đầu, thế nhưng nó vẫn không quan tâm mà tiếp tục làm việc. Dòng suối bị hai đứa nhỏ chặn lại đang đục ngầu, Vương Tử Quân thậm chí có thể thấy vài chú cá nhỏ thò đầu ra trong vũng nước đã khá cạn.

Mạc lão gia tử ngồi bên cạnh dòng suối đang chỉ huy hai đứa bé kia, cũng không quên cố gắng động viên. Khi thấy Mạc Tiểu Bắc và Vương Tử Quân đi đến thì ông cụ chỉ vào Tiểu Bảo Nhi rồi nói: - Tiểu Bắc, cháu nhìn kìa, năm xưa thể chất của cháu cũng được rèn luyện ở chỗ này đấy.

Vương Tử Quân căn bản rất tôn trọng Mạc lão gia tử, thế nhưng lúc này cũng không khỏi trợn trừng mắt. Hắn biết rõ khi còn nhỏ thì Mạc Tiểu Bắc đã đi theo Mạc lão gia tử, tuy cũng khá dịu dàng thế nhưng ở phương diện huấn luyện thì bị Mạc lão gia tử ép mạnh tay hơn cả đám con trai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui