Bí Thư Trùng Sinh

Một chậu hoa Kim Kết xanh tươi với những đóa hoa màu đỏ đang khoe sắc, nhìn qua cảm thấy bừng bừng sức sống. Cố Tắc Viêm hứng thú cầm kéo cắt tỉa cành lá.

- Chủ tịch Cố, bồn hoa Kim Kết này đặt ở chỗ của ngài thật sự rất tốt, từ khi đưa đến cho ngài thì mới chỉ cao ba mươi phân, bây giờ đã phải đổi ba lượt chậu rồi. Thư ký trưởng Lý Hanh Dư nở nụ cười nhìn Cố Tắc Viêm, giọng nói có vài phần nịnh nọt.

Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Kim Kết vốn dễ trồng, nó có thể tươi tốt như vậy thì tôi không phải công thần, chẳng qua là nhân viên có bỏ phân và bảo dưỡng khá tốt, thế nên anh nói lời khen ngợi cũng xem như đã sai rồi.

Lý Hanh Dư có chút xấu hổ, hắn nở nụ cười ngượng ngùng. Cố Tắc Viêm giống như không thấy bộ dạng đỏ mặt tía tai của Lý Hanh Dư, vẫn vui vẻ cắt tỉa hoa Kim Kết giống như làm xong có thể cho ra một tạo hình hoàn toàn mới.

Cố Tắc Viêm buông kéo, lúc này mới nói: - Những ngày tới anh chuẩn bị một chút tài liệu về phương án nhất thể hóa Rừng Mật, sắp tới bí thư sẽ có chuyện cần dùng.

Lý Hanh Dư có chút sững sốt, Đường Chấn Huy bây giờ đang cố gắng thúc đẩy phương án nhất thể hóa Rừng Mật, thế nào bí thư Sầm bây giờ lại muốn dùng? Dù trong lòng có nghi vấn nhưng Cố Tắc Viêm không nói ra thì hắn cũng không hỏi nhiều. Gần đây Đường Chấn Huy cường thế quật khởi, một người làm thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh như hắn cảm thấy rất áp lực.

Vì thư ký trưởng chủ yếu là phục vụ lãnh đạo, thế nhưng gần đây Đường Chấn Huy đi ra ngoài và không lần nào đưa Lý Hanh Dư đi theo. Tuy như vậy cũng không thể kéo Lý Hanh Dư ra khỏi vị trí hiện tại, thế nhưng người trong quan trường thường có tâm tư kín đáo, hiện tượng như vậy ít nhất cũng truyền ra ngoài một thông tin: Lý Hanh Dư hắn đã đánh mất sự tán thưởng của lãnh đạo với mình.

Lý Hanh Dư là một người đi theo Đường Chấn Huy làm tùy tùng nhiều năm, bây giờ lại rơi vào trong kết cục như vậy. Khoảng thời gian này hắn cảm thấy có ít người hẹn mình dùng cơm, đây chính là một loại đầu tư trong quan trường, trước kia khi mà hắn đang bừng bừng phát triển thì nhiều người chỉ sợ phải xếp hàng chờ mời mình dùng cơm, dù đã hẹn sẵn từ khá lâu thế nhưng cũng chưa chắc có được cơ hội; bây giờ hắn lại cảm nhận được bầu không khí khác biệt, lại không có mấy người mở lời hẹn. Biết đâu mọi người đang nghĩ rằng lãnh đạo bỏ mặc hắn, cũng có thể là sau này không còn cơ hội phát triển được nữa?

Lý Hanh Dư cảm thấy rất thất lạc, hắn nhanh chóng cho ra quyết định là phải theo sát tiến độ của Cố Tắc Viêm. Chỉ cần Cố Tắc Viêm không ngã, như vậy hắn muốn tồn tại cũng không là vấn đề. Hắn do dự giây lát rồi khẽ nói: - Tôi sẽ chuẩn bị ngay.

- Bí thư chuẩn bị thông qua phương án nhất thể hóa Rừng Mật. Cố Tắc Viêm đột nhiên dùng giọng khó giải thích được nói một câu.

"Cái gì?" Kết quả như vậy làm cho Lý Hanh Dư chợt ngây cả người. Hắn cho rằng với tính tình của Sầm Vật Cương, cho dù cứng đối cứng thì cũng phải áp chế vụ này xuống, đây là bí thư làm sao vậy?

Cố Tắc Viêm đưa mắt nhìn Lý Hanh Dư, hắn dùng giọng phối hợp nói: - Có một số việc mà bí thư căn bản không có lựa chọn nào khác được.

Cố Tắc Viêm mặc dù nói không rõ ràng nhưng Lý Hanh Dư xem như đã hiểu, thế là trong đầu như bùng sóng. Sầm Vật Cương chọn phương án thỏa hiệp, như vậy là sao? Là áp lực từ tuyến trên, hay là áp lực đến từ sự liên hợp giữa Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy? Ý nghĩ này xuất hiện làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy rất hoang đường, vì hắn căn bản không tin loại người tự kỷ cực đoan như Đường Chấn Huy có thể kết hợp với một người mới đến để cho ra áp lực lớn như vậy. Thế nhưng ngoài việc kết luận như vậy thì căn bản không còn kết quả nào khác.

- Chủ tịch, hôm nay tôi nhận được tin tức từ một người bạn ở thành phố Hân Lũng, Triệu Kỳ Sinh là một nhà thầu của công trình nhà thi đấu Hân Lũng đã bị nhóm người Phùng Xuyên Hải đưa đi sáng hôm nay. Lý Hanh Dư nói đến đây thì hạ giọng: - Triệu Kỳ Sinh này chính là anh họ của Lưu Linh.

Cố Tắc Viêm trầm giọng nói: - Xem ra bí thư Vương của chúng ta quyết định hát tuồng đúng bài.

Lý Hanh Dư không mở miệng, thế nhưng hắn thấy được trong mắt của Cố Tắc Viêm có vài phần sảng khoái.

Tin tức Triệu Kỳ Sinh bị bắt đi cũng không phải chỉ rơi vào trong tai Cố Tắc Viêm, hầu như các vị lãnh đạo tỉnh đều biết chuyện này. Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy, sau khi nhận được thông tin này thì cũng không tỏ ra kinh ngạc, vẫn đi thăm các xí nghiệp ở thành phố Linh Long. Thế nhưng Phương Anh Hồ lại phát hiện nhịp bước của bí thư đã nhanh hơn rất nhiều.

Bí thư Sầm nhìn Vương Tử Quân phạm sai lầm mà cảm thấy vui sướng. Phương Anh Hồ nghĩ đến gương mặt của bí thư Sầm những ngày qua, lại nghĩ đến những lời phát biểu có chút vội vàng xao động của lãnh đạo, điều này làm cho hắn càng thêm không thể khinh thường và cực kỳ cố kỵ một người như Vương Tử Quân.

Nhưng Vương Tử Quân ra tay với Trần Binh Dương là khôn ngoan sao? Trong đầu Phương Anh Hồ lóe lên ý nghĩ như vậy, cuối cùng cũng không cho ra được đáp án. Vương Tử Quân tuyệt đối là một người thông minh, chỉ sợ làm như vậy là có lý do của mình.

Xem ra mình vẫn còn kém bí thư Sầm rất nhiều, Sầm Vật Cương cao minh ở chỗ làm cho người ta thấy được mưu đồ của mình, thế nhưng vẫn không thể đi theo phương phướng mà bí thư Sầm đã vạch ra.

Nếu so sánh với Sầm Vật Cương thì phản ứng của Kim Chính Thiện căn bản là khá kịch liệt, hắn đang bàn luận với cấp dưới về tình hình công tác của thành phố Rừng Mật, sau khi nhận được tin tức thì nhanh chóng yêu cầu thư ký gọi điện thoại cho Vương Tử Quân. Thế nhưng vừa mới gọi thì hắn lại yêu cầu thư ký dừng lại, sau đó tiếp tục bàn chuyện công tác.

Còn những người khác có liên quan đến chuyện này có biểu hiện không đồng nhất, thế nhưng kẻ tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt là không ít.

Tuy xuân đã qua thế nhưng trong một khu dân cư không quá lớn vẫn đầy bồn hoa đẹp đẽ, kéo đến rất nhiều loại bướm, chúng liên tục bay qua bay lại trên đóa hoa, giống như một bức tranh tuyệt đẹp giữa nhân gian.

- Chủ tịch Cố, năm giờ sáng mỗi ngày anh Lưu đều thức dậy rèn luyện sức khỏe, bảy giờ ăn sáng, chín giờ bắt đầu đọc sách trong phòng làm việc. Nhân viên cần vụ của chúng ta thường xuyên đề nghị anh Lưu đi ra ngoài một chút, thế nhưng ông ấy căn bản không quan tâm đến lời đề nghị của chúng ta. Khi nào ngài gặp anh Lưu, mong ngài nói giúp cho chúng tôi vài câu. Cố Tắc Viêm nhìn người phụ trách công tác trị an của khu nhà an dưỡng liên tục mở miệng lải nhải mà không khỏi cảm thấy bực bội. Hắn đã trải qua nhiều tình huống như thế này, biết rõ người phụ trách đang thông qua một phương thức như vậy để chuyển đạt tin tức cho mình, đó chính là bọn họ cực kỳ quan tâm đến cuộc sống của lãnh đạo, mong lãnh đạo khen ngợi.

Nếu như là trước kia thì Cố Tắc Viêm căn bản là chướng mắt với những thành phần cố gắng tranh công nhận thưởng như thế này, nhưng hôm nay tâm tình của hắn lại khá tốt, thế nên hắn nở nụ cười nói với giám đốc khu an dưỡng: - Giám đốc Trần, anh công tác tận tâm tận lực, những vị lãnh đạo này chính là tài phú lớn nhất của đảng, nhất định phải dùng trăm phương ngàn kế để bọn họ có thể trường thọ.

- Nếu bác sĩ đã nhận định rằng anh Lưu nên vận động nhiều hơn, như vậy lát nữa tôi gặp anh Lưu thì nhất định sẽ nói ra ý kiến của các anh, mong ông ấy phối hợp công tác để đảm bảo có được sức khỏe tốt.

Viên giám đốc khu an dưỡng cảm thấy tâm tư của mình đã thành sự thật, hắn vội vàng cung kính gật đầu: - Chủ tịch Cố yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chứng thực thật tốt và chấp hành thật tốt chỉ thị của ngài.

Khi hai bên trò chuyện với nhau thì đi đến một căn nhà nhỏ. Giám đốc Trần vừa định tiến lên đẩy cổng thì Cố Tắc Viêm khoát tay áo, sau đó mới tiến lên gõ cửa: - Lão lãnh đạo, tôi đến thăm ngài.

Một lúc lâu sau cửa mới được mở ra, mộ người phụ nữ trung niên thò đầu ra, khi thấy Cố Tắc Viêm thì căn bản là không có phản ứng, khi thấy được giám đốc Trần thì mới nở nụ cười.

- Chào giám đốc Trần.

Giám đốc Trần thấy nhân viên cần vụ căn bản không quan tâm đến Cố Tắc Viêm, hắn tranh thủ thời gian giới thiệu: - Mau thông báo cho anh Lưu một tiếng, nói là có chủ tịch Cố đến thăm lãnh đạo.

Người phụ nữ trung niên định đi vào nhà thì Cố Tắc Viêm gọi lại: - Lão lãnh đạo đang bận rộn gì vậy? Chúng tôi tiến vào có thuận tiện không?

- Lão lãnh đạo đang luyện chữ, các ngài có thể đi vào. Người phụ nữ trung niên thấy giám đốc Trần tỏ ra cực kỳ cung kính với Cố Tắc Viêm, thế là gương mặt cũng có vài phần nịnh nọt.

Cố Tắc Viêm khẽ gật đầu, sau đó cất bước đi vào trong nhà. Khi đi vào trong sân được hai mươi mét thì thấy anh Lưu đang mặc một bộ quần áo thời Đường đứng giữa phòng, đang múa bút ở nơi đó. Giám đốc Trần chuẩn bị tiến lên thì bị Cố Tắc Viêm ngăn lại, hắn khẽ đi đến bên cạnh anh Lưu, xem anh Lưu đang viết chữ gì.

Trên tờ giấy trắng như tuyết là một chữ "Vĩnh", sau khi anh Lưu viết xong chữ Vĩnh thì Cố Tắc Viêm mới cười nói: - Anh Lưu, ngài thật sự là rất hăng hái.

Anh Lưu thấy Cố Tắc Viêm thì khẽ buông bút trong tay nói: - Chủ tịch Tắc Viêm đến đấy à, mời ngài ngồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui