Bí Thư Trùng Sinh

Vương Tử Quân xuống xe chậm rãi đi về phía hàng người, khi hắn chuẩn bị đi xuống cuối hàng, chợt thấy có vài chiếc ghế để trống. Khi hắn đang do dự có nên vượt qua những chiếc ghế này hay không, đột nhiên có người lớn tiếng nói: - Tiểu tử kia, cậu cũng không được chen ngang, yêu cầu xếp hàng văn minh.

Vương Tử Quân nghe những lời này mà không khỏi sững sờ, hắn thấy có một ông lão ngồi dưới bóng cây lớn tiếng nói với mình.

Vương Tử Quân cười cười, hắn nhanh chóng ngồi ở phía sau những chiếc ghế kia. Chỉ một lát sau thì sau lưng hắn lại có thêm nhiều người đến ngồi xuống. Sau lưng Vương Tử Quân chính là một thiếu phụ tuy cũng không phải quá xinh đẹp, thế nhưng mùi hương nước hoa lại làm cho người ta sinh ra cảm giác gay mũi.

Khi Vương Tử Quân định tiến lên một bước để tránh khỏi mùi hương nước hoa nồng đậm, người thiếu phụ sau lưng lại tiến lên hai bước, bộ ngực ngọn thiếu chút nữa đâm lên sau lưng hắn.

"Xem ra mình cũng có khí thế lắm ấy chứ, đến đây xếp hàng cũng có người muốn ngã vào lòng mình!" Vương Tử Quân thầm sinh ra ý nghĩ buồn cười, thế là không khỏi quay đầu nhìn người phụ nữ sau lưng.

Vương Tử Quân thấy người phụ nữ sau lưng bụm mũi, động tác này làm cho tâm tư vừa mới bùng phát của Vương Tử Quân chợt có chút đả kích. Nhưng động tác này của người ta cũng không khỏi làm hắn tìm về lòng tự trọng của mình. Hắn thấy người phụ nữ kia nghiêng về phía trước, mục tiêu là phía sau mình.

Lúc này Vương Tử Quân hiểu chuyện gì xảy ra, sau lưng người phụ nữ kia là một người đàn ông hơn bốn mươi mặc một chiếc áo trắng hàng vỉa hè, thế là trong lòng hắn đoán được thân phận của người ta. Người này nhìn qua giống như một công nhân vào thành phố làm việc, hai tay ngăm đen đã biểu hiện thân phận lao động chân tay của chính bản thân.

- Chị, chị có thể giúp tôi xem xét một chút được không, hồ sơ của tôi còn thiếu cái gì? Người đàn ông kia căn bản không thấy người phụ nữ kia đang tỏ ra cực kỳ chán ghét mình, hắn cầm xấp hồ sơ trong tay hỏi người phụ nữ trước mặt.

Người phụ nữ kia đang muốn trốn đi còn chưa kịp, bây giờ thấy người đàn ông sau lưng mở miệng hỏi thì vẻ mặt càng thêm khó coi. Nàng cố gắng nghiêng người về phía trước, ép Vương Tử Quân càng phải tiến lên một chút, nếu không thì hai người sẽ dán vào nhau.

- Anh gọi ai là chị? Cũng không nhìn xem ai lớn tuổi hơn sao? Anh cách xa tôi ra một chút. Người phụ nữ dùng giọng thiếu kiên nhẫn nói với người đàn ông sau lưng.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng ảm đạm của người đàn ông kia, hắn nói với người phụ nữ sau lưng mình: - Đồng chí, nếu không thì hai ta đổi chỗ nhé?

Vương Tử Quân vốn ở phía trước, hơn nữa người phụ nữ này căn bản không muốn tiếp cận với người đàn ông phía sau. Bây giờ thấy một người đàn ông đẹp trai như Vương Tử Quân chủ động ra phía sau, điều này có thể nói là không gì tốt hơn với nàng.

- Vậy cảm ơn anh. Người phụ nữ nói rồi thay đổi vị trí cho Vương Tử Quân. Sau khi đổi chỗ thì Vương Tử Quân nhìn người đàn ông có tinh thần sa sút ở phía sau nói: - Anh à, tôi xem anh thiếu cái gì nào.

Vừa rồi người đàn ông này bị người phụ nữ phía trước đả kích không nhỏ, bây giờ thấy Vương Tử Quân là một người thành phố chủ động xem giúp mình, thế là không khỏi có chút hưng phấn. Hắn vội vàng đưa thứ trong tay của mình cho Vương Tử Quân: - Đại ca, tôi đã chuẩn bị vài tháng rồi, bây giờ anh xem còn thiếu cái gì không?

Vương Tử Quân cầm hồ sơ của người đàn ông kia nhìn qua, phát hiện bên trong có sổ hộ khẩu, chứng minh thư, giấy khai sinh, giấy xác nhận tạm trú.

Vương Tử Quân rất quan tâm đến phương diện giáo dục con cái,t hế nên hắn hiểu rất rõ những gì cần trong lúc nộp hồ sơ nhập học cho con. Hắn biết rõ hồ sơ của người đàn ông này thiếu một phần quan trọng nhất, chính là giấy chứng nhận sử dụng đất.

Lúc này giá nhà cửa rất đắt, người bình thường vào thành phố làm công khó thể nào mua được nhà ở. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Có lẽ cũng khá đầy đủ rồi.

- Thật vậy sao? Cám ơn anh. Người đàn ông nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi nở nụ cười.

Người đàn ông không biết lấy đâu ra một miếng nhựa làm cây quạt, hắn vừa đưa cho Vương Tử Quân, tỏ ý quạt cho mát, vừa nói: - Tôi là Lí Tiểu Trụ, nhà ở thành phố Đồng Lục nhưng đến làm công ở thành phố Rừng Mật được hai năm rồi, bây giờ con cái đã lớn, muốn đưa con đến sống cùng với bố mẹ ở Rừng Mật.

Vương Tử Quân cũng không từ chối cảm hứng của người đàn ông bên cạnh, hắn vừa quạt vừa cười nói: - Tôi họ Vương, vừa đến thành phố Rừng Mật chưa bao lâu, anh ở gần đây sao?

- Đúng vậy, tôi nghe nói trường tiểu học số hai là tốt nhất, thế nên một nước trước đã thuê phòng gần nơi này. Chỉ là nói thật với anh, nơi này không thuận tiện cho tôi như nơi ở trước, vì hàng xóm nơi đây trên cơ bản đều rất khó tiếp xúc, dù là ở bên cạnh thấy mặt cũng chỉ gật đầu mà thôi.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cảm thấy rất tán thưởng một người thẳng thắn như Lí Tiểu Trụ. Lí Tiểu Trụ là người thích trò chuyện, thế nên chỉ sau một lúc đã nói ra tình huống của mình cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân từ trong miệng của Lý Tiểu Trụ mà biết người này cùng vợ đến thành phố Rừng Mật làm việc, vợ của Lý Tiểu Trụ làm công trong một nhà hàng, con cái bây giờ đã sáu tuổi. Trước kia con được gửi lại cho ông bà ở quê, bây giờ đến tuổi đi học, thế nên hai vợ chồng định đưa con đến ở bên cạnh mình.

Đối với người bình thường thì đưa con đến ở với mình căn bản là một việc dễ dàng, nhưng đối với hai vợ chồng làm công như Lỗ Đỉnh Thành, có thể nói là phải chuẩn bị cả năm trời.

Vương Tử Quân nghe câu chuyện của Lý Tiểu Trụ mà không khỏi cảm thấy chua xớt, thế nhưng hắn vẫn cười an ủi Lý Tiểu Trụ: - Đưa con đến ở cùng thật sự là một chuyện rất tốt.

- Anh không có giấy tờ nhà đất, căn bản không được nhận hồ sơ. Tôi khuyên anh không nên lãng phí thời gian ở đây, nên đi đến trường tiểu học Bắc Thành, nơi đó chỉ cần bỏ ra chút tiền là được nhận, còn chỗ này thì căn bản là không được. Người phụ nữ thay đổi vị trí cho Vương Tử Quân chợt mở miệng nói.

Lời nói của người phụ nữ kia giống như một cây búa tạ đập lên đầu làm cho cơ thể của Lý Tiểu Trụ có hơi rung chuyển.

Vương Tử Quân nìhn thoáng qua người phụ nữ kia rồi trầm giọng nói với Lý Tiểu Trụ: - Anh cứ thử mà xem, không thử thì sao biết được có thành công hay không?

- Tôi biết rõ anh có lòng tốt, thế nhưng làm như vậy chỉ ép anh ta tốn công. Anh không biết nhưng tôi có nghe người ta nói, muốn học ở chỗ này thì ít nhất phải có tiền phí tài trợ. Người phụ nữ lên tiếng, sau đó khẽ vươn ngón tay của mình, tỏ ý phải có thu nhập mười ngàn.

Mười ngàn có thể nói là hai năm tiền lương của một người đi làm công như Lý Tiểu Trụ.

- Để tôi thử xem. Lý Tiểu Trụ do dự một chút rồi cũng quyết định chờ một chút, dù sao thì hắn vì chuyện này mà mất không ít ngày chuẩn bị, mục đích chính là muốn con gái của mình được học tập như con em người ta.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt bàng hoàng của Lý Tiểu Trụ, hắn không khỏi cảm thấy thương tiếc. Hắn vỗ vỗ vai của Lý Tiểu Trụ rồi thản nhiên nói: - Anh à, không có gì đâu.

Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì nhóm người phía trước đã được tiến lên nộp hồ sơ.

- Bạch Khiết, tài liệu của chị còn thiếu một phần chứng minh thu nhập, chị bổ sung rồi nộp lên là được. Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc lật xem hồ sơ của người phụ nữ đứng trước Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói.

Bạch Khiết nghe người đàn ông kia nói như vậy thì giống như trúng thưởng lớn, nàng liên tục cảm ơn, sau đó đi ra bên ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui