Bí Thư Trùng Sinh

Nguyên nhân không muốn nói có lẽ là có chút cố kỵ với tập đoàn Thần Phương, mà Lôi Hợp Tuấn cố kỵ điều gì?

Khi Vương Tử Quân đang miên man suy nghĩ thì điện thoại vang lên. Triệu Hiểu Bạch nhìn thoáng qua màn hình điện thoại rồi lên tiếng: - Bí thư Vương, là điện thoại của giám đốc Triệu sở giáo dục tỉnh.

Vương Tử Quân cũng không nghĩ nhiều mà nhận điện thoại, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Triệu Thu Cúc: - Chủ tịch Vương phải không? Tôi đã truyền đạt chỉ thị của ngài với đơn vị, nhân viên đơn vị cực kỳ coi trọng chỉ thị của ngài, bọn họ cũng nhanh chóng cho ra một phương án, nếu khi nào ngài có rảnh thì tôi sẽ đến xin chỉ thị.

Vương Tử Quân nhìn đồng hồ rồi cười nói: - Chị cứ nắm giữ phương án cụ thể, tôi chỉ xem kết quả mà thôi.

Tuy Triệu Thu Cúc còn muốn nói với Vương Tử Quân hai câu, thế nhưng Vương Tử Quân bên này căn bản không cho nàng cơ hội, hắn nói xong thì cúp điện thoại.

Lúc này cũng đã sắp hoàng hôn, Sầm Vật Cương nhìn mặt trời đỏ rực đang sắp khuất dần ở phương tây, thế là không khỏi thầm cảm khái.

Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy Mật Đông, có thể nói là một người nhất ngôn cửu đỉnh, trong mắt nhiều người thì bí thư Sầm làm chuyện gì cũng cực kỳ có lực, mạnh mẽ nhanh chóng như gió. Nhưng có một điều mà lão không thể không thừa nhận, đó là khoảng thời gian gần đây lão luôn ý thức được quyền lực của mình đang gặp phải nguy cơ lớn.

Sầm Vật Cương cảm thán một câu và cũng cảm thấy mình có chút suy sụp tinh thần, căn bản không nên như vậy vào lúc này, chẳng qua lúc này trong phòng làm việc chỉ có một mình lão.

Mình sao lại có cảm xúc như vậy? Mặc dù bây giờ đã hơn năm mươi thế nhưng đối với vị trí hiện tại thì lão chỉ là một người đàn ông trung niên, lão vẫn còn có không gian để tiến lên.

Mình cảm khái không phải là vì người đàn ông trẻ tuổi kia sao?

Sầm Vật Cương nghĩ đến những việc làm của mình thời trẻ mà không khỏi hít vào một hơi. Tuy lão tự nhận mình vẫn còn trẻ, thế nhưng nếu so sánh với người đang cùng gánh công tác với mình, lão lại cảm thấy mình đã lớn tuổi. Người ta còn chưa đến bốn mươi đã là cán bộ lãnh đạo cùng hợp tác chung gánh với mình, đây là thành tích làm cho người ta cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo. Hơn nữa người này suy xét vấn đề cực kỳ sâu xa, mỗi một bước đi có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc.

Bây giờ người đàn ông kia lại đang gióng trống khua chiêng tạo ra nhiều thành tích.

Có một trợ thủ năng lực siêu quần như vậy nhưng lại không nằm trong tầm tiết chế của anh, không nghe lời anh chỉ huy, không báo cáo cho anh, cục diện như vậy dù là một người lãnh đạo đứng đầu bao dung khắp thiên hạ cũng khó thể tiếp nhận được.

Sầm Vật Cương nghĩ dến những gì mình được báo cáo vào ngày hôm nay, thế là không khỏi nở nụ cười nhạt. Nhưng lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi. Sầm Vật Cương cũng không quay đầu lại nhìn, lão ở Mật Đông có quyền lợi như vậy. Khi cửa phòng được mở ra, Phương Anh Hồ vui vẻ đi vào. Phương Anh Hồ đi đến bên cạnh Sầm Vật Cương, hắn thấy Sầm Vật Cương đang ngắm trời chiều thì cười nói: - Bí thư Sầm, người ta nói ánh bình minh không ra khỏi cửa, ánh nắng chiều trải dài ngàn dặm, nhìn thời tiết hiện tại thì cảm thấy rất phù hợp đi ra ngoài một chút.

Sầm Vật Cương cười cười nói: - Đúng vậy, bây giờ thật sự nên đi ra ngoài vì thời tiết rất đẹp, không gió không mưa.

- Nếu không thì tôi với ngài đi ra ngoài một chút? Phương Anh Hồ nói tiếp lời Sầm Vật Cương: - Tôi nghe nói gần đây thành phố Tử Quang xây dựng nhiều hạng mục tốt, nếu ngài có thể đến đó nghiên cứu kiểm tra công tác, bọn họ nhất định sẽ càng nhiệt tình công tác hơn nữa.

- Ha ha ha, thư ký trưởng, có phải bọn họ đã làm công tác gì sau lưng anh không? Anh muốn tôi đi sang làm nhân viên tuyên truyền cho bọn họ sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi cũng không đi đến thành phố Tử Quang, chờ đến cuối năm nếu như bọn họ cho ra được thành tích, tôi sẽ đi sang dự tiệc mừng công của bọn họ. Sầm Vật Cương vung tay lên cười lớn nói.

Phương Anh Hồ vốn cũng không trông mong Sầm Vật Cương sẽ đồng ý điều này, bây giờ nghe thấy Sầm Vật Cương nói như vậy thì hắn cười ha hả nói: - Tôi nhất định sẽ truyền đạt chỉ thị của ngài cho người thành phố Tử Quang, tôi tin tưởng sau đó bọn họ sẽ càng có thêm nhiều nội lực.

Hai người trò chuyện với nhau thì Sầm Vật Cương ngồi xuống ghế sa lông, lão uống một hớp trà rồi nói tiếp: - Tối nay có nhiệm vụ tiếp đãi gì không? Nếu như không cần tôi phải tham gia, anh bỏ qua dùm tôi, vì nhiều ngày tôi chưa được ăn bữa cơm ngon ở nhà rồi.

Phương Anh Hồ khẽ gật đầu, hắn báo cáo vài hạng mục công tác, sau đó dùng giọng giống như lơ đãng nói: - Hôm nay tôi đi làm thì vừa vặn có người của phòng giáo dục thành phố Rừng Mật đến phản ánh tình huống, hỏi ra mới biết thì ra là phụ huynh của một số con em học sinh đến phản ánh ý kiến.

Phương Anh Hồ nói rồi nhìn Sầm Vật Cương, thấy Sầm Vật Cương không nói gì thì nói tiếp: - Những lời phản ánh của nhóm phụ huynh kia liên quan đế một số lo lắng của chính mình. Tôi cảm thấy bọn họ phản ánh không quá tốt, thế nhưng cũng là thường tình, vì không ai muốn con mình mất đi hoàn cảnh giáo dục tốt đẹp.

Sầm Vật Cương nâng ly lên uống một ngụm, lúc này mới trầm giọng nói: - Hừ, nhiều người phản ánh vấn đề, tại sao không có nguyên nhân? Tôi thấy đây là một nhóm người không thành thật, bọn họ muốn tự tạo nên mưa gió, làm cho mọi người không được yên ổn.

Phương Anh Hồ đã sớm suy đoán xem ai đang bày trò này, thế nhưng Sầm Vật Cương không nhắc đến tên, hắn cũng không ngốc mà nói ra.

- Thủ đoạn nhỏ này cũng có thể sử dụng sao? Còn ra thể thống gì? Hừ hừ. Sầm Vật Cương nói đến đây thì tỏ ra rất khinh thường.

Phương Anh Hồ nhìn gương mặt của Sầm Vật Cương, hắn thầm nghĩ: "Bí thư Sầm, anh cảm thấy bây giờ tất cả mọi người có ý chí của mình, ai cũng kiêu ngạo sao? Người ta bị cản đường, không biết đã căn hận đến mức nào rồi. Tuy chuyện này là thủ đoạn không ra gì, thế nhưng ít nhất cũng có tác dụng đốt lửa lên người kẻ kia, cũng xem như đã đạt được mục đich!"

Phương Anh Hồ không lên tiếng cũng không giải thích, hắn lẳng lặng ngồi đó, chịu khó nhẫn nại làm người lắng nghe. Sầm Vật Cương cũng không có ý tiếp tục truy vấn, sau khi nói xong thì khoát tay áo: - Tôi nói ra những lời này chỉ hai ta biết là được.

Phương Anh Hồ khẽ gật đầu, hắn hiểu ý nghĩ của Sầm Vật Cương, tuy Sầm Vật Cương khinh thường chút thủ đoạn nhỏ kia, thế nhưng cũng không muốn can thiệp.

Phương Anh Hồ rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương, trong đầu hắn chợt xuất hiện một ý nghĩ: "Với những gì mình hiểu về Sầm Vật Cương, nếu như Sầm Vật Cương căn bản không thèm quan tâm đến chuyện gì, tuyệt đối sẽ không cho phép sự việc phát sinh dưới mắt mình!"

Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương căn bản cảm thấy trò kia không ra gì, lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, không phải đã cố kỵ người kia đến mức độ này rồi chứ?

Sau khi quay về nhà thì Cố Quảng Đắc thở dài một hơi, hôm nay hắn chạy cả ngày, hắn cảm thấy thật sự rất mệt mỏi, thế nhưng lại rất hưng phấn và thoải mái.

Cố Quảng Đắc nghĩ đến bộ dạng đỏ mặt tía tai của đám phụ huynh dưới sự chất vẫn của lãnh đạo phòng giáo dục, Cố Quảng Đắc chợt nghĩ: "Con bà nó, bình thường xưng anh em với mình, bây giờ mình ngã đổ thì lại tránh ra thật xa, tìm đến cửa thì chạy vội đi như thỏ. Được rồi, đám khốn kiếp, sau này nếu ông có cơ hội vùng lên, như vậy ông sẽ cho chúng mày đẹp mặt."

- Sự việc thế nào rồi? Vợ Cố Quảng Đắc đang ở trong nhà, khi thấy chồng đi về thì lớn tiếng hỏi.

Cố Quảng Đắc cũng không còn quá nhiều cảm tình với người vợ cũng không còn đẹp đẽ như xưa của mình, hắn khoát tay dùng giọng mất kiên nhẫn nói: - Tôi chết khát đến nơi rồi, mau lấy nước cho tôi.

Vợ Cố Quảng Đắc vừa đặt ly nước xuống thì lầm bầm bất mãn: - Nói một câu có thể chết người sao? Tôi ở nhà đổ mồ hôi lo lắng cho anh, anh lại lớn tiếng này nọ. Tôi hỏi anh một lúc lâu mà anh không nói lời nào, đây không phải là cố ý làm cho tôi không thoải mái sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui