Bí Thư Trùng Sinh

Khi Thẩm Vạn Quân nâng ly lên, những người còn lại cũng nâng ly, bầu không khí trong phòng có chút nhiệt liệt.

Vương Tử Quân ngồi trên xe mà ngón tay gõ lên ghế da, lúc này trong lòng liên tục có nhiều ý nghĩ, chẳng qua chỉ liên quan đến tình hình gặp mặt hôm nay. Tuy cũng không ai nói toạc ra, thế nhưng hắn biết rõ người làm chủ ngày hôm nay chính là Thẩm Vạn Quân.

Thẩm Vạn Quân cho ra chiêu thức này rõ ràng muốn biểu hiện tư thái dựa vào người mình, thực tế còn bày biện ra thực lực của Thẩm Vạn Quân vào lúc hiện tại. Đám người Thịnh Lưu Duệ tuy không có chức vụ gì, thế nhưng ai cũng có lực ảnh hưởng không nhỏ ở Mật Đông, nếu như mình muốn ra tay cũng phải xem xét ném chuột vỡ bình.

Vương Tử Quân nghĩ đến Thẩm Vạn Quân mà không khỏi nghĩ đến Sầm Vật Cương, có thể làm cho Sầm Vật Cương phải chịu thiệt thòi, cuối cùng không giải quyết được gì, chuyện này không phải chỉ một mình Thẩm Vạn Quân là có thể làm được.

Vương Tử Quân cảm thấy muốn hoàn thành được chuyện này thì phải có người giúp đỡ, trong đầu hắn không khỏi lóe lên vài ý nghĩ, hắn nghĩ đến một người, đó là Đường Chấn Huy. Tuy lúc này Đường Chấn Huy đã rời khỏi Mật Đông, thế nhưng người này công tác nhiều năm ở Mật Đông, phải có những hiểu biết cụ thể về Mật Đông.

Nhưng Vương Tử Quân cũng không gọi điện thoại ngay cho Đường Chấn Huy, hắn đi về nhà, sau đó mới gọi điện thoại cho Đường Chấn Huy.

- Chủ tịch Tử Quân, bây giờ anh gọi điện thoại cho tôi, có phải có dặn dò gì không? Trong điện thoại vang lên giọng nói của Đường Chấn Huy, giọng điệu có vẻ thoải mái tự nhiên, rõ ràng là công tác rất thỏa mãn.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Lão lãnh đạo, nếu nói ra thì phải là ngài chỉ thị cho tôi, tôi có việc cần phải thỉnh giáo ngài.

- Có phải Sầm Vật Cương lại gây phiền toái cho cậu nữa không? Người này tuy làm việc rất đáng tín nhiệm, thế nhưng lòng dạ lại hẹp hòi, không thể nhìn người ta mạnh hơn mình. Cậu đề cao hoạt động giúp đỡ con em lao động bên ngoài được học tập ở thành phố, đây là khởi đầu rất tốt, đối với những gì tôi hiểu về anh ấy, dù anh ấy không nói gì nhưng thật sự cảm thấy rất khó chịu. Nếu như sớm biết cậu có bản lĩnh như vậy, tôi sẽ ở lại Mật Đông để xem vẻ mặt của anh ấy vào lúc này như thế nào.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không lên tiếng. Sau khi nói thêm vài câu thì Vương Tử Quân mới nói: - Chủ tịch Đường, gần đây tập đoàn Thần Phương phải cải cách, xây dựng lại chế độ, bí thư Sầm giao chuyện này cho ủy ban nhân dân tỉnh, hơn nữa khi đó còn đưa cho tôi xem một bức thư tố cáo liên quan đến tập đoàn Thần Phương.

- Tố cáo tập đoàn Thần Phương? Giọng nói của Đường Chấn Huy chợt đề cao hơn vài phần, sau khi nói xong thì lại trầm mặc. Rõ ràng Đường Chấn Huy đang suy xét những tin tức mà Vương Tử Quân đưa đến cho mình.

- Cậu phải thận trọng với những chuyện liên quan đến tập đoàn Thần Phương. Có lẽ cậu cũng đã nghe nói đến chuyện năm xưa của Sầm Vật Cương, với lực lượng và bản tính của Sầm Vật Cương mà căn bản còn phải nhượng bộ một bước, bây giờ anh ta giao cho cậu, có tâm tư gì tốt sao? Vương Tử Quân thầm gật đầu một cái, sau đó mới lẳng lặng nói: - Lão lãnh đạo, tôi gọi điện thoại cho ngài, chính là muốn xem xét ý kiến của ngài, để xem tôi phải làm gì mới tốt.

- Tôi cũng không thể cung cấp cho cậu một kế sách toàn mỹ ở sự kiện này, nhưng nếu như cậu không tìm ra được điểm phát lực, tôi đề nghị cậu nên chờ một chút, có một số việc mà gấp gáp là không được. Đường Chấn Huy nói xong thì dùng giọng đầy ý nghĩa nói: - Chờ một chút, khi đó biết thời thế để cho ra tấn công thì sẽ lập được công lao lớn hơn.

- Bố, chơi với con một lát đi. Khi Vương Tử Quân đang suy xét về chuyện của tập đoàn Thần Phương, Tiểu Bảo Nhi giống như một con khỉ nhỏ tinh nghịch chui vào trong lồng ngực hắn, sau đó cười hì hì nói.

Vì thời tiết của Mật Đông lúc này hơi nóng thế nên Tiểu Bảo Nhi chỉ mặc một chiếc quần ngắn, bộ dạng mập mạp với làn da trắng càng biểu hiện rõ ràng. Vương Tử Quân thấy Tiểu Bảo Nhi đang nhìn mình, thế là không khỏi cảm thấy tràn đầy yêu thương. Hắn bây giờ cũng xem như là quan chức cao cấp, chơi với con không khác nào cho ra một đãi ngộ ban thưởng to lớn. Hắn nhanh chóng ném sự việc nhức đầu sang một bên, sau đó cười ha hả nói với Tiểu Bảo Nhi: - Bảo bối láu lỉnh của bố, nói bố nghe xem hôm nay đi học thế nào.

- Còn thế nào nữa, không được như nhà trẻ, bố à, con nhớ trường cũ của mình. Tiểu Bảo Nhi vênh miệng lên dùng giọng bất mãn nói.

- Đi học tiểu học căn bản không giống với ở nhà trẻ, bây giờ con không còn là một cậu bé trong nhà trẻ, con là một học sinh tiểu học, điều này có ý nghĩa gì? Đó là con của bố đã lớn rồi. Vương Tử Quân căn bản có nhiều phương pháp dạy con, thế nên hắn nhanh chóng cười tủm tỉm nói với con mình.

Nhưng phương án của Vương Tử Quân giống như không có tác dụng quá lớn với Tiểu Bảo Nhi, nó dùng giọng không kiên nhẫn nói: - Bố, hôm nay cô giáo của con đã giảng một ngày liên tục. Mà bố cũng đừng nói đến sau này nữa, con không muốn lớn lên, con muốn mình luôn là Tiểu Bảo Nhi của bố mẹ.

Vương Tử Quân nghe những lời này của Tiểu Bảo Nhi thì căn bản không biết nên nói thế nào để biểu đạt tâm tình của mình, đúng lúc này Tiểu Bảo Nhi lại cười nói: - Bố, con nghe bạn Lý Nghiêm Kha trong lớp nói ở quê của bạn ấy rất thú vị, không những có dòng sông nhỏ, trong sông còn có nhiều tôm cá, mỗi lần bạn ấy về thăm ông bà đều đi ra sông bắt tôm cá. Bố nói xem khi nào có thời gian rảnh, chúng ta đến nhà bạn ấy một chuyến nhé?

Vương Tử Quân nghe thấy ba chữ Lý Nghiêm Kha thì không khỏi sững người, hắn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc. Khi hắn đang suy tư xem Lý Nghiêm Kha là ai thì nhịn không được phải cười nói: - Con ngồi cùng bàn với Lý Nghiêm Kha sao?

- Đúng vậy, nghe cô giáo giới thiệu là bạn ấy đến từ nông thôn, nhiều bạn học trong lớp tình nguyện ngồi cùng bàn với bạn ấy, cuối cùng bạn ấy chọn con ngồi cùng bàn. Tiểu Bảo Nhi giống như làm được chuyện gì đó rất giỏi, nó dùng giọng đắc ý báo cáo với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của con trai mà không biết nên nói cái gì. Hắn biết con trẻ thường rất tinh khiết, thế nhưng nếu bảo hắn khen con mình có bản lĩnh ở phương diện này, hắn thật sự không nói nên lời.

Tiểu Bảo Nhi lần này đến trường cũng không phải là Vương Tử Quân đi đăng ký, thế nên bây giờ cũng không ai biết Tiểu Bảo Nhi là con trai của Vương Tử Quân.

Khi Vương Tử Quân đang tiến hành trao đổi với Tiểu Bảo Nhi trên phương diện tư tưởng, đúng lúc Mạc Tiểu Bắc đi đến. Khi thấy Mạc Tiểu Bắc thì Tiểu Bảo Nhi vội vàng rời khỏi ngực Vương Tử Quân.

- Tiểu Bảo Nhi, ngày mai con còn phải đi học, con đi ngủ sớm đi. Mạc Tiểu Bắc nhìn thoáng qua Tiểu Bảo Nhi rồi dùng giọng dịu dàng nói.

- Con biết rồi, mẹ! Tiểu Bảo Nhi không hiểu nguyên nhân gì mà luôn coi lời nói của Mạc Tiểu Bắc là thánh chỉ, thế nhưng nó lại rất thân cận với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn con trai đi ngủ thì cười nói: - Để cho con chơi thêm một lúc cũng được, không cần ép con cái quá căng.

- Anh nói thì dễ lắm, tiểu tử kia bây giờ mới có chút quy củ, trước đó nó về thủ đô được sủng ái đến mức không thấy rõ nam bắc, không thể quản được. Mạc Tiểu Bắc nói rồi ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân: - Em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ đến công tác ở thư viện tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui