Bí Thư Trùng Sinh

Khi Đậu Thịnh Sơ nhìn thấy bữa tiệc được phía Mật Đông sắp xếp thì không khỏi ngẩn ngơ, nhưng lại càng có thêm vài phần kính nể với vị chủ tịch trẻ tuổi Vương Tử Quân kia. Trước khi gặp mặt Vương Tử Quân thì lão đã có nghiên cứu, biết rõ vị chủ tịch này không những còn trẻ, hơn nữa còn cho ra những thành tích chói mắt. Tuy bây giờ còn chưa quá rõ ràng, thế nhưng lại được người ta cho rằng có tiềm lực nhất trong số các cán bộ dự bị chiến lược của trung ương.

Tập đoàn Huyền Hà đầu tư vào Mật Đông số tiền không ít, thế cho nên Đậu Thịnh Sơ có ý nghĩ muốn kết giao với Vương Tử Quân, thậm chí lão còn cho ràng phần hợp đồng đầu tư kia không bằng mối quan hệ thân mật với Vương Tử Quân.

Đậu Thịnh Sơ nói chuyện và càng cảm thấy lực quyến rũ từ vị cán bộ lãnh đạo tỉnh trẻ tuổi này. Người này không những có nhiều hiểu biết về phương diện kinh tế, hơn nữa thái độ và khí thế cũng làm cho chính lão cảm thấy thua kém.

Nhưng bữa tiệc hôm nay lại càng làm cho Đậu Thịnh Sơ thêm tôn trọng Vương Tử Quân, lão biết rõ với vị trí của Vương Tử Quân thì hoàn toàn có thể chiêu đãi mình với bữa tiệc xa hoa, hơn nữa cũng không có bất kỳ vấn đề gì. Khi tập đoàn Huyền Hà đầu tư ngày càng lớn và dàn trải, lão đi đến tỉnh thành phố nào cũng được tôn sùng là thượng khách, được chiêu đãi nồng hậu.

Đậu Thịnh Sơ hiểu rõ phương thức tiếp đãi của đám cán bộ lãnh đạo kia, cũng không phải là thức ăn của khách sạn năm sao ngon đến mức nào, chủ yếu cho người ta thấy một biểu hiện thân phận và địa vị, giống như chỉ sợ chiêu đãi không chu toàn sẽ phát sinh vấn đề. Thực tế đối với một người dựng tự nghiệp từ hai bàn tay trắng như Đậu Thịnh Sơ, ngoài phương diện truy cầu lợi ích lớn, cũng không có tâm tư vui vẻ gì với tình huống lãng phí xa xỉ.

Đậu Thịnh Sơ là một người trưởng thành từ con số không đến hiện tại, lão nhìn vào những tình huống xa hoa mà coi đó là hiện trạng lãng phí. Vương Tử Quân chiêu đãi với phương thức bình dị, không những làm cho lão cảm thấy dễ chịu, còn sinh ra nhiều sự tôn trọng.

- Chủ tịch Vương, tôi cũng kính ngài một ly, chúc sự nghiệp của ngài liên tục phát triển. Đậu Thịnh Sơ nhìn đám người chung quanh đang nhìn mình, lão cũng nâng ly rượu lên nói.

Bữa tiệc được tổ chức cực kỳ thoải mái vui vẻ, vì là tiệc đứng nên nhanh chóng kết thúc. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cùng bàn với Đậu Thịnh Sơ về định vị kinh tế tỉnh Mật Đông, lúc này một người cầm ly rượu loạng choạng đi đến.

Khi đi đến bên cạnh Đậu Thịnh Sơ, người đàn ông kia nâng ly rượu lên nói: - Giám đốc Đậu, anh nên mời tôi uống rượu, vì tôi tiến cử tập đoàn các anh đến thành phố Linh Long, thế nên phải cõng trên lưng một thông báo phê bình.

Người này lên tiếng không nhỏ, thế nên vừa mới nói ra khỏi miệng thì đã làm cho bầu không khí yên tĩnh lại, hầu như mọi người đều nhìn về phía bên này. Trương Tề Bảo là người phụ trách cao nhất của bữa tiệc, hắn nhanh chóng chạy sang bên này.

Đậu Thịnh Sơ có chút quen biết người kia, lão sững sốt giây lát rồi nói: - Trưởng phòng Trình, ngài nói như vậy là có ý gì? Tập đoàn Huyền Hà chúng tôi mang đến phiền phức cho ngài sao?

- Trình Minh Vũ, anh uống say nói những lời điên khùng gì vậy? Còn không mau đi ra cho tôi. Chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long thấy Trình Minh Vũ đi loạng choạng về phía Vương Tử Quân, hắn không chờ người khác đi đến mà vội vàng tiến lên khiển trách trưởng phòng Trình. Hắn hổn hển lên tiếng, muốn kéo Trình Minh Vũ đi.

Nhưng Trình Minh Vũ giống như uống rượu thì lớn gan hơn, hắn khoát tay bỏ qua Miêu Dược Hổ rồi lớn tiếng nói: - Chủ tịch Miêu, ngài phê bình thì tôi không có ý kiến. Tôi hiểu rõ anh nghĩ gì, khen ngợi hay phê bình là ngài định đoạt, thế nhưng tôi không thể không lên tiếng.

- Ngài mặc dù là lãnh đạo của tôi, thế nhưng cũng không thể không cho tôi nói vài lời được. Tôi và Đậu tiên sinh là bạn bè, tôi kể khổ với bạn mình, ngài có gì phải ngăn đón chứ?

- Trình Minh Vũ, anh uống rượu say rồi, anh thành thật một chút cho tôi. Các anh đến đây đưa trưởng phòng Trình đi nghỉ ngơi. Miêu Dược Hổ có chút căm tức, hắn căn bản rất tức giận, thế nhưng với trí tuệ của hắn sẽ tuyệt đối không giật dây cho Trình Minh Vũ đứng đây làm bậy.

Nếu như nói Trình Minh Vũ uống say nói bậy làm cho mình hả giận, như vậy thuộc hạ náo loạn như vậy sinh ra hậu quả gì thì Miêu Dược Hổ cũng hiểu rõ ràng. Nếu như Vương Tử Quân nhận định Trình Minh Vũ náo loạn là vì có mình ở sau lưng, sau đó xử lý mình, như vậy thì quá dễ dàng, thậm chí hắn còn không có quyền khiếu nại, nếu là như vậy thì căn bản là biến hay thành dở.

Quan trường xưa nay là như vậy, nếu như thủ trưởng cảm thấy anh chưa trưởng thành chính trị, còn phải rèn luyên khả năng nắm giữ đại cục, đặc biệt là thủ trưởng nắm trong tay quyền sinh sát, như vậy anh dậm chân tại chỗ là quá tốt rồi. Sau này nếu có mưa gió tập kích thì anh cũng khó tránh thoát, muốn tránh cũng không được, chỉ có thể để mặc cho số phận mà thôi.

Vì vậy Miêu Dược Hổ thấy Vương Tử Quân nhìn Trình Minh Vũ với gương mặt hào hứng, thế là cảm thấy vã mồ hôi lạnh.

Đám người đến kéo Trình Minh Vũ đi giống như không được ăn cơm, chẳng những không khuyên can Trình Minh Vũ, ngược lại càng làm cho Trình Minh Vũ thêm náo loạn.

- Chủ tịch Miêu, nếu như trưởng phòng Trình cần nói chuyện với Đậu tiên sinh, anh cứ để cho anh ấy lên tiếng. Vương Tử Quân nhìn Miêu Dược Hổ đang nóng lòng như lửa đốt ở bên cạnh, thế là trầm giọng phân phó.

- Chủ tịch Vương, Trình Minh Vũ chính là trưởng phòng kêu gọi đầu tư của thành phố Linh Long, ngày hôm nay anh ấy đến nghênh đón Đậu tiên sinh và uống quá say...Anh ấy uống say thường hay nói bậy bạ. Miêu Dược Hổ vừa giải thích với Vương Tử Quân vừa kéo tay Trình Minh Vũ, rất muốn kéo Trình Minh Vũ ra khỏi chỗ này.

Nhưng quyền uy của một người làm chủ tịch thành phố như Miêu Dược Hổ căn bản không có tác dụng với người say, chợt nghe Trình Minh Vũ nói: - Chủ tịch Miêu, tôi không kích động được sao? Cứ như vậy mà bị xử phạt, người ta sẽ thấy thế nào? Tôi cần gì phải giấu trong lòng, nói ra thì có gì sai?

- Vậy anh nói đi. Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trình Minh Vũ, lúc này hắn đã hiểu Trình Minh Vũ định nói gì nhưn không ngăn cản. Hắn nói với Trương Tề Bảo ở bên cạnh: - Thư ký trưởng Tề Bảo, anh đưa ghế đến cho trưởng phòng Trình, để anh ấy ngồi xuống chậm rãi nói.

Phản ứng của Vương Tử Quân làm cho Trình Minh Vũ chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn lại càng hăng say nói: - Đậu tiên sinh, vì mời tập đoàn Huyền Hà đến thành phố Linh Long đầu tư mà tôi bị chủ tịch Miêu mắng cho một chặp, à...Trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái.

Trình Minh Vũ nâng ly rượu lên với ánh mắt say lờ đờ, động tác này làm cho Đậu Thịnh Sơ không biết phải làm sao, cuối cùng phải cụng ly với đối phương.

- Đậu tiên sinh, khi ngài đến thành phố Linh Long thì tôi cũng không quan tâm đến vị trí trưởng phòng công thương. Tôi khổ sở chạy đến Hongkong hai tháng là vì cái gì? Còn không phải kêu gọi các ngài đến đầu tư ở Linh Long sao? Bây giờ thì tốt, công tác đã làm xong, không những không có được chút công lao sau khi vất vả công tác, còn bị phê bình một chặp, anh nói xem tôi làm việc như vậy được cái gì?

Trình Minh Vũ nói rồi nâng ly rượu lên: - Qua cầu rút ván sao? Hừ, vậy thì cứ xử lý tôi đi, tôi cũng mặc kệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui