Bí Thư Trùng Sinh

Ngay sau đó Vương Tử Quân nói đến tầm quan trọng của phương diện tiết kiệm, những lời này nhiều người xem ra chỉ là có chút tầm thường, thế nhưng đám người tham dự hội nghị đều phải chú ý lắng nghe.

Miêu Dược Hổ là một người trọng điểm phê bình trong sự kiện này càng yên lặng hơn so với kẻ khác, hôm nay Vương Tử Quân cũng không điểm danh phê bình ngay, điều này làm hắn càng thêm lo lắng, sao mình có thể thoải mái vượt qua kiểm tra?

Khi Miêu Dược Hổ đang cố gắng suy đoán xem Vương Tử Quân có phải không nóng không lạnh như vậy cho qua hội nghị này hay không, lúc này Vương Tử Quân chợt nói: - Hôm nay tôi mở hội nghị này chủ yếu là vì muốn cường điệu tầm quan trọng của việc tiết kiệm. Tôi vốn cho rằng các đồng chí nơi đây đều đã công tác nhiều năm, điều hiểu rõ phương châm chính sách, thế nên những chuyện thế này tất cả mọi người đều hiểu, không cần dông dài.

- Nhưng đáng tiếc tôi phát hiện có một vài đồng chí không xem cái này ra gì, thậm chí có thể nói bọn họ không thèm quan tâm đến phương diện bị phê bình. Vương Tử Quân nói rồi cầm một phần văn kiện trong tay ném lên mặt bàn: - Chủ tịch Miêu Dược Hổ của thành phố Linh Long có ở đây không?

Miêu Dược Hổ tuy không biết Vương Tử Quân đặt văn kiện gì lên bàn thế nhưng tâm tình không yên lại mạnh mẽ hơn vài phần. Lúc này hắn cực kỳ hối hận, thầm nghĩ mình không có thời gian rảnh rỗi thì trêu chọc Vương Tử Quân làm gì? Nhưng bây giờ hắn hối hận cũng đã muộn, vì vậy sau khi nghe Vương Tử Quân hỏi, hắn không khỏi thành thật đứng lên: - Tôi có mặt.

- Đây là bản kiểm điểm của thành phố Linh Long gửi lên tỉnh, anh đọc qua một lần cho mọi người nghe.

Miêu Dược Hổ tuy bình thường không coi ai ra gì, thế nhưng tâm tư hiện tại lại bay lên mây xanh. Hắn cảm nhận được ánh mắt từ khắp bốn phương tám hướng, cũng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Khi Miêu Dược Hổ đang đỏ mặt tía tai thì Triệu Hiểu Bạch đã đưa văn kiện đến. Miêu Dược Hổ nhìn bản văn kiện mà mình rất đắc ý, hắn hận không thể cho mình hai tát, không phải đang tự đánh chính mình sao?

Miêu Dược Hổ trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Kính gửi cấp ủy chính quyền tỉnh, thành phố Linh Long lần này vì kêu gọi tập đoàn Huyền Hà đến đầu tư...Có đồng chí vứt bỏ nhà cửa, đi vài tháng, vì hoàn thành công tác kêu gọi đầu tư mà thành phố Linh Long chúng tôi...

- Tuy lần này chúng tôi có làm ra thành tích thế nhưng vẫn tồn tại vài vấn đề, đầu tiên là chúng tôi có chút buông lỏng sau khi gian khổ thực hiện nhiệm vụ, chúng tôi không nên vì gia tăng thêm tiếp xúc với nhà đầu tư mà ở trong khách sạn vô danh ở Hongkong, chúng tôi không nên vì xây dựng bầu không khí tốt đẹp mà... Lúc đầu khi Miêu Dược Hổ nhìn thấy bản văn kiện này thì tỏ ra cực kỳ đắc ý, thế nhưng bây giờ càng đọc càng cảm thấy có hương vị không ra gì. Nhưng việc đã đến nước này, hắn không còn đường lui nào khác.

Sau khi Miêu Dược Hổ đọc xong thì bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh. Người nơi này đều biết thành phố Linh Long cho ra văn kiệm kiểm điểm buồn cười như vậy rõ ràng với mục đích đang kể khổ với các vị lãnh đạo tỉnh.

Nhiều người tỏ ra không ưa lá gan quá lớn của Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, nhưng cũng có người cảm thấy bội phục. Dù sao thì văn kiện kia chủ yếu nói về sai lầm trong công tác, thế nhưng bên trong chỉ có hai chữ nổi cộm, đó là không phục.

- Đã đọc xong rồi sao? Trong công tác kêu gọi đầu tư lần này thật sự là thành phố Linh Long rất vất vả. Sau khi nghe xong bản kiểm điểm của thành phố Linh Long, mọi người càng cảm nhận được sự nhiệt tình của thành phố Linh Long ở phương diện kêu gọi đầu tư. Vương Tử Quân chợt nở nụ cười nói.

Sau đó Vương Tử Quân thản nhiên nó tiếp: - Chủ tịch Miêu, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không? Anh nói là phía thành phố Linh Long ba lần đi đến thành phố Hongkong kêu gọi đầu tư, cuối cùng mới có được kết quả. Tôi biết rõ các anh có khó khăn, có gian khổ, đặc biệt là cảm nhận được công tác của các anh là không dễ dàng gì. Nhưng các anh ký kết hợp đồng với tập đoàn Huyền Hà vào lúc nào?

- Vì sao sau khi tập đoàn Huyền Hà đến thành phố Linh Long khảo sát xong, sau đó cho ra hợp đồng với Linh Long, các anh lại tiếp tục cho đoàn kêu gọi đầu tư đến Hongkong? Vì sao trong đoàn kêu gọi đầu tư của lần thứ hai và thứ ba lại có nhiều người nhà như vậy? Vương Tử Quân nói đến đây thì vỗ tay lên mặt bàn, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng: - Anh có phải muốn nói cho tôi biết, những người nhà kia là thành viên của khối kêu gọi đầu tư, nhiệm vụ của bọn họ là đi kêu gọi đầu tư hay không?

Miêu Dược Hổ càng thêm hoảng sợ, hắn không ngờ hai lần kêu gọi đầu tư sau lại mang theo nhiều thành viên gia đình như vậy. Khi hắn đang trầm ngâm thì chợt thấy Vương Tử Quân vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn nói: - Một đoàn kêu gọi đầu tư mà có một nửa là người nhà, ở khách sạn tốt nhất, dùng tiền xa hoa lãng phí nhưng lại rất hào hùng. Anh nói tôi nghe xem, các anh có suy nghĩ gì? Các anh cầm tiền thuế của dân lại làm ra những chuyện như vậy, thuần túy là hỗn đản.

Vương Tử Quân bình thường là người ôn hòa nhã nhặn, những lời trách mắng như thế này so với trước kia thì rõ ràng là hai hình tượng một trời một vực. Một lời mắng của Vương Tử Quân làm cho gương mặt Miêu Dược Hổ đỏ rực, hắn lúng túng không biết trả lời thế nào.

Vương Tử Quân nói gì thì đám người tham gia hội nghị đều hiểu rõ, sau khi ký kết hợp đồng thì cũng không nên phái hai đoàn kêu gọi đầu tư đi thêm hai lần nữa, hơn nữa lần này còn có hiện tượng đưa người nhà theo.

- Cái quái gì? Câu nói khó nghe như vậy làm cho người trong phòng họp cảm thấy buồn cười, thế nhưng không ai dám cười, chỉ sợ mình cười sẽ lạm cho Vương Tử Quân nổi giận lây.

- Các anh kiểm tra lại sự việc, sau đó thông báo với toàn tỉnh. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi đứng lên nói: - Tan họp.

Hội nghị đã kết thúc, Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp. Khi Vương Tử Quân cất bước rời đi thì có không ít người nhìn theo băng ánh mắt kính sợ.

Tuy thủ đoạn của Vương Tử Quân trước đó là rất cao siêu, thế nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng Vương Tử Quân thông qua ủy ban kỷ luật trung ương, vì thế tuy có vài phần kiêng kỵ sợ hãi, cũng không quá sợ hãi.

Nhưng lúc này Vương Tử Quân đường đường chính chính ở trong hội nghị vỗ bàn chửi chó má, hình tượng này lưu vào trong lòng đám người nơi đây. Bọn họ phát hiện Vương Tử Quân cũng không phải là một người dịu dàng ngoan ngoãn, đây là một con sư tử đang nằm nghỉ, các anh đi tới đi lui bên cạnh thì cũng không có vấn đề, thế nhưng khi chủ tịch Vương nổi giận thì cũng không kém bí thư Sầm.

Vương Tử Quân đi, các vị lãnh đạo các thành phố cũng rời khỏi phòng họp, ngay cả đám người thích gây phiền cho Miêu Dược Hổ cũng không nói một lời gì. Trước khi đi chỉ có chủ tịch Hải Bác khẽ vỗ vai Miêu Dược Hổ, xem như cho ra một lời an ủi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui