Bí Thư Trùng Sinh

Kết quả kia sẽ là gì, dựa vào những gì Phùng Vũ Trách hiểu rõ về Sầm Vật Cương, sự việc không cần nói cũng biết. Hắn nghĩ như vậy mà không khỏi cảm thấy cực kỳ đau lòng, thế nhưng không dám biểu hiện nó ra bên ngoài. Hắn là người tâm trí đều trưởng thành, hắn tất nhiên biết rõ lúc này có rất nhiều ánh mắt đang chú ý lên người mình, trong lòng có cảm giác khổ sở nhưng cần gì phải biểu hiện ra? Ngoài phương diện lấy được chút đồng tình, chỉ sợ là đám người hả hê với tình cảnh của mình sẽ là càng nhiều hơn.

Một người có gan sáng tạo sự nghiệp thì căn bản không thể nào cứ mãi đối địch chính trị được, Phùng Vũ Trách nghĩ như vậy mà bình tĩnh lại, hắn cố gắng vui đầu vào trong công tác bận rộn, mãi mà không chịu dừng. Điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác mình mặc kệ mọi thứ phát sinh bên ngoài, mình chỉ vùi đầu kéo xe mà thôi, tâm tính như vậy được duy trì liên tục làm cho Phùng Vũ Trách cảm thấy an tâm hơn.

Khi Phùng Vũ Trách đang ngồi trên xe chạy đến ủy ban cải cách để cùng nhau phối hợp vài công tác thì chuông điện thoại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, thế là mỉm cười nói: - Lãnh đạo, ngài lúc này gọi điện thoại cho tôi, có phải có gì dặn dò không? Ăn uống thì hoàn toàn có thể, thế nhưng sự việc khác cũng đừng tìm tôi.

- Ha ha ha, anh Phùng, lần này gọi điện thoại chính là bắt anh phải mời khách, anh cần phải mời tôi một bữa cơm mới được. Tiếng cười của Thi Phương Hiểu vang lên truyền vào trong tai Phùng Vũ Trách.

Phùng Vũ Trách chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó hắn đã cười: - Anh cũng không phải không có chỗ nào dùng cơm, có lẽ người ta đang xếp hàng chờ mời cơm ngoài cửa phòng, thậm chí còn tranh giành khó chịu ấy chứ? Lúc này anh lại nhớ đến thủ hạ, lại ép tôi phải mời cơm, thế nhưng anh phải nói rõ lý do mới được.

- Tất nhiên là có lý do, hơn nữa còn là một lý do rất lớn. Bí thư Phùng của tôi, thế nào anh thăng quan mà không chịu chi tiêu một chút sao? Thi Phương Hiểu ở đầu dây bên kia càng nở nụ cười cởi mở hơn.

Trước kia không phải không có người gọi Phùng Vũ Trách là bí thư, vì khi hắn làm bí thư huyện ủy và phó bí thư thị ủy thì đều được người ta gọi là bí thư Phùng. Nhưng sau khi hắn trở thành chủ tịch thành phố, người ta đều gọi hắn là chủ tịch Phùng, người này bây giờ lại gọi hắn là bí thư Phùng, chẳng lẽ?

Tâm tư của Phùng Vũ Trách chợt chấn động, hắn không dám nghĩ thêm, vì hắn đã mất nhiều thời gian khổ sở vì phương diện này, căn bản không chịu đựng được tình huống người khác dối lừa mình.

Khi Phùng Vũ Trách cảm thấy không thể tin tưởng thì Thi Phương Hiểu ở đầu dây bên kia đã nói: - Có phải anh vui mừng choáng váng rồi không? Tôi nói cho anh biết, tôi đang cần theo văn kiện của trưởng phòng, lần này anh quá may mắn, vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên đã rơi lên đầu anh rồi.

Phùng Vũ Trách nhéo nhéo mặt mình, sau đó hắn cố gắng đề cao tinh thần nói: - Anh đúng là, đừng lừa dối tôi, nếu muốn tôi mời cơm thì không có vấn đề, cũng đừng dùng thủ đoạn này để chọc ghẹo tôi.

- Tôi chọc anh ghẹo anh làm gì? Anh đúng là, tôi có thời gian thì trêu chọc cậu bé hàng xóm không tốt hơn chọc anh sao? Thi Phương Hiểu nói rồi giọng điệu càng thêm khẳng định: - Lãnh đạo chủ yếu đã thông qua, anh cứ chờ là được.

Phùng Vũ Trách cảm thấy một dòng nước lũ dâng lên trong lòng, nhưng cảm giác lúc này lại là cực kỳ hạnh phúc. Tuy chủ tịch và bí thư thị ủy là hai cấp bậc cùng cấp, thế nhưng giữa hai vị trí này có sự khác biệt rất lớn.

Có câu thế này: Lãnh đạo đứng đầu nói không hai, lãnh đạo thứ hai nói hai chưa chắc đã có một. Xem xét lời nói nàyy thì thấy rõ đó là lời tuyên bố của những người có kinh nghiệm trong quan trường, nói lên sự khác biệt giữa hai cấp chính phó là như thế nào.

Phùng Vũ Trách làm chủ tịch thành phố, rất nhiều chuyện bị quản chế trong tay bí thư thị ủy, vì vậy hắn cực kỳ muốn tiến lên một bước. Những ngày qua tin tức về vị trí bí thư thị ủy có cạnh tranh truyền về thành phố Thanh Chuyên, trước kia những vị thường ủy thị ủy thường hay đến phòng làm việc của hắn báo cáo, thế nhưng bây giờ căn bản là tần suất giảm xuống.

Phùng Vũ Trách căn bản nhìn rõ những sự việc vô hình như thế này, mặc dù có thể thấy rõ nhưng chỉ có thể nén giận bỏ qua mà thôi.

Nhưng khi Phùng Vũ Trách cho rằng mình không thể nào có được vị trí bí thư thị ủy Thanh Chuyên, lúc này bạn cũ truyền tin đến không khỏi làm cho hắn cảm thấy cực kỳ mừng rỡ, cảm xúc ngổn ngang.

- Anh Thi, có chuyện gì xảy ra vậy? Anh nói tôi biết một chút. Phùng Vũ Trách trầm ngâm giây lát rồi bình tĩnh trở lại, hắn trầm giọng hỏi Thi Phương Hiểu ở đầu dây bên kia.

- Ôi, anh bây giờ không hổ là bí thư thị ủy, đã biết rồi còn giả vờ hồ đồ. Thi Phương Hiểu nở nụ cười mắng một câu, nhưng cũng không nói ra nguyên nhân với Phùng Vũ Trách.

Phùng Vũ Trách càng không hiểu rõ, hắn loáng thoáng nhận ra được vài vấn đề, thế nhưng lại không thể nắm rõ trọng điểm.

- Vài ngày qua anh không đọc báo sao? Thi Phương Hiểu thấy Phùng Vũ Trách không nói lời nào thì lớn tiếng hỏi ngược lại.

- Thật sự là không chú ý lắm, hai ngày qua tôi quá bận rộn, có chuyện gì đều là thư ký thông báo với tôi mà thôi. Phùng Vũ Trách trả lời thành thật nhưng một câu kia làm cho thư ký ngồi bên cạnh ghế lái phụ cảm thấy sợ hãi, có hạng mục công tác gì quan trọng mà mình quên báo cáo cho lãnh đạo?

Thi Phương Hiểu cảm khái một câu rồi nói: - Hai ngày trước nhật báo Mật Đông có đăng bài viết "Đẩy mạnh cơ chế cạnh tranh ở phương diện phân công cán bộ" của chủ tịch Vương, anh cần phải xem qua một chút.

Phùng Vũ Trách nắm chặt điện thoại trong tay mà tâm tư không khỏi xoay chuyển, hắn chỉ cần nghe qua tựa đề bài báo là biết rõ tâm tư của chủ tịch Vương. Vương Tử Quân làm chủ tịch tỉnh, là một người nên chú tâm phát triển kinh tế, bây giờ lại viết một bài báo về phương diện nhân sự, ý nghĩa của nó là quá sâu sắc. Phùng Vũ Trách nếu như không đoán ra được thì căn bản chỉ là một người ngu.

Phùng Vũ Trách vốn cho rằng chủ tịch Vương bỏ qua chính mình, không ngơ chủ tịch Vương lại giúp đỡ mình, thế nên hắn chợt sinh ra cảm giác cực kỳ cảm kích.

Phùng Vũ Trách nhìn vào điện thoại, cố gắng tìm số điện thoại quan trọng nhất của mình, thế nhưng khi hắn chuẩn bị gọi đi thì lại đặt điện thoại xuống. Bây giờ mình gọi điện thoại đi thì nói thế nào? Nói lời cảm ơn chẳng phải là làm xấu đi ấn tượng ban đầu của lãnh đạo với mình sao?

Phùng Vũ Trách là người làm công tác lâu năm, không phải là lần đầu tiên gặp phải vấn đề này, nhưng bây giờ hắn thật sự cảm thấy có chút khó giải quyết.

- Tút tút tút. Phùng Vũ Trách còn chưa kịp gọi điện thoại đi thì tiếng chuông đã vang lên, hắn nhìn qua dãy số gọi đến cho mình, đó là trưởng phòng tổ chức thị ủy Trình Phú Hưng. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.

- Chủ tịch Phùng, ngài có ở thành phố không? Tôi có vài phần công tác cần báo cáo với ngài. Trình Phú Hưng dù vẫn dùng giọng điệu như trước, thế nhưng Phùng Vũ Trách nghe vào tai và có cảm giác khác biệt.

Phùng Vũ Trách có thể nghe ra cảm giác khác biệt đó là gì, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Tôi bây giờ đang ở trên đường thành phố Rừng Mật, trưởng phòng Trình có chuyện gì sao?

- Là thế này, chủ tịch, về phương diện vài đồng chí làm nhân tuyển cho chức vụ ở phòng tài chính, tôi muốn báo cáo ngài khảo sát qua tình huống.

Phùng Vũ Trách khẽ gật đầu, lúc này mới nói: - Phòng tổ chức các anh tự xem xét vấn đề này, sau đó báo lên hội nghị thường ủy thảo luận.

- Như vậy sao được? Ngài chính là lãnh đạo thành phố Thanh Chuyên, tôi không báo cáo với ngài thì không được. Trình Phú Hưng lên tiếng, giọng nói làm cho người ta cảm thấy cực kỳ dễ nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui