Bí Thư Trùng Sinh

Uông Thanh Minh nghe thấy Vương Tử Quân và Hà Kiến Chương lên tiếng thì đưa mắt nhìn Sầm Vật Cương. Hắn biết rõ theo thế cục trước mặt, sự việc đã thoát ly khỏi tầm khống chế của mình, bây giờ người có thể đánh nhịp cho ra quyết định sẽ không ai khác ngoài Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, lão trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói: - Cứ thực hiện theo ý chỉ của chủ tịch Vương.

Hội nghị thường ủy được kéo dài thêm nửa giờ rồi kết thúc, đám thường ủy rời khỏi phòng họp với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Khi Vương Tử Quân đứng lên thì Sầm Vật Cương chợt há miệng, thế nhưng lão không nói gì thêm, chỉ nhìn Vương Tử Quân chậm rãi rời đi mà thôi.

Vương Tử Quân vừa quay lại phòng làm việc của mình thì Kim Chính Thiện đi đến. Hắn ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, sau đó cười nói: - Chủ tịch, ngài không sợ Tề Quốc Giáp thật sự tiến lên sao?

- Chúng ta đề cử cán bộ thì chú ý tài đức vẹn toàn, có thể đề cử cán bộ vĩ đại lên vị trí phù hợp, như vậy sẽ cảm thấy cực kỳ thành công. Vương Tử Quân nhìn Kim Chính Thiện rồi thản nhiên nói.

Kim Chính Thiện khẽ gật đầu, hắn chần chờ giây lát, sau đó lại nói: - Chủ tịch ngài chỉ sợ cũng nên chuẩn bị tư tưởng, tuy tôi không có chứng cứ xác thực, thế nhưng cũng nghe qua chút phản ánh, đó là Tề Quốc Giáp căn bản khá lớn mật.

"Lớn mật?" Vương Tử Quân cười nói: - Lớn gan cũng chính là một biểu hiện cho sự quyết đoán.

Tin tức của hội nghị thường ủy căn bản không gạt được người, tin tức giám đốc Tề Quốc Giáp của sở giao thông được đề cử lên làm phó chủ tịch tỉnh đã được truyền ra khắp Mật Đông.

Chỉ sau chốt lát thì điện thoại của Tề Quốc Giáp bị người ta biến thành đường dây nóng. Tuy người điện thoại đến có nhiều tâm tư khác nhau, thế nhưng mục đích của bọn họ chỉ có một, đó là chúc mừng Tề Quốc Giáp được đề cử tiến lên vị trí phó chủ tịch tỉnh.

Sau khi nghe nói mình được đề cử làm phó chủ tịch tỉnh, Tề Quốc Giáp có vài phần kích động khó kìm nén. Thế nhưng khi hắn biết rõ người đề cử mình là chủ tịch Vương, hơn nữa mình lại là người cạnh tranh với phó bí thư Bạch Vũ Tân của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, gương mặt hắn không khỏi trở nên ảm đạm.

Vương Tử Quân sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, điều này Tề Quốc Giáp hiểu rất rõ. Thế nhưng dù thế nào thì chính mình quan tâm đế lợi ích của bí thư Sầm vầ chủ tịch Cố, Vương Tử Quân có tức giận với mình cũng không làm gì được.

Nhưng bây giờ Vương Tử Quân đề cử như vậy lại làm cho Tề Quốc Giáp cảm thấy mình như rơi vào hầm băng. Vương Tử Quân cho ra thế cờ này căn bản cực kỳ có hương vị, thật sự lại còn quá khéo.

Tề Quốc Giáp là người trong cuộc bây giờ lại càng đứng ngồi không yên, giống như có một con rắn độc đáng nhìn chằm chằm vào mình. Bí thư Sầm bên kia có thể trưng ra kim bài để mình thoát qua hoạn nạn hay không?

Tề Quốc Giáp có chút bực bội, hắn do dự giây lát, sau đó cầm điện thoại trên bàn lên. Nếu đây là một sự kiện hiểu lầm, như vậy thì mình cũng nên giải thích rõ ràng, như vậy cũng làm cho mây đen tản đi.

Tề Quốc Giáp thầm nghĩ như vậy, hắn vừa bấm được vài số thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, bàn tay giống như có hơi run rẩy, thiếu chút nữa thì điện thoại rơi xuống đất.

Cũng may Tề Quốc Giáp không phải người thường, hắn cố gắng ổn định tâm tình, sau đó nghe điện thoại. Sau khi đặt ống nghe bên tai, hắn nghe thấy người bên kia nói: - Giám đốc Tề, không, sau này tôi phải xưng hô ngài là chủ tịch Tề, ha ha, chúc mừng anh.

Cú điện thoại này không làm cho Tề Quốc Giáp cảm thấy vui mừng, ngược lại còn cực kỳ phiền chán. Một vài lời nịnh nọt truyền vào trong tai làm cho Tề Quốc Giáp cảm thấy như rắn độc đang cắn mình, tuy có nghe được hơi gió nhưng khó tránh khỏi nanh vuốt của nó. Sau khi bực bội giây lát, hắn lại không dám đắc tội với người ta, thế nên chỉ có thể cười ngại ngùng nói: - Còn chưa có kết quả, anh đừng nói lung tung.

- Ha ha ha, giám đốc Tề cũng đừng lừa dối nữa, bây giờ ngài đã là một trong những đề cử của tỉnh ủy, đã được xác định rồi. Người kia nói rồi lại cười: - Tôi còn nghĩ rằng qua hai năm nữa sẽ giúp đỡ mưu đồ của anh, không ngờ bây giờ anh đã không còn chờ đợi được nữa, rõ ràng là muốn đi tới trước. Nhưng như vậy cũng thật sự rất tốt, đi trước cũng hay hơn.

- Theo ý kiến của tôi, vài ngày nữa chúng ta có thể về thủ đô một chuyến, tôi và anh có thể làm quen với vài người bạn. Người kia dùng giọng nịnh hót nói xong thì cúp điện thoại, thế nhưng cú điện thoại này không thể làm cho Tề Quốc Giáp yên ổn một chút, ngược lại càng thêm bất an.

Tề Quốc Giáp cảm thấy mình là người rộng rãi sảng khoái, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy cuộc sống quá khổ sở. Hắn do dự giây lát rồi tiếp tục bấm số điện thoại giang dở vừa rồi.

Điện thoại vừa mới nối thông thì chợt nghe bên kia cười nói: - Giám đốc Tề, ngài có gì cần dặn dò không?

Mặc dù phía bên kia rất khách khí nhưng Tề Quốc Giáp vẫn cười tươi hớn hở nói: - Bí thư Bạch, hôm nay anh có bận rộn gì không? Tôi chuẩn bị báo cáo công tác với anh.

- Anh có gì mà báo cáo công tác với tôi? Anh rõ ràng là trêu đùa tôi rồi. Bạch Vũ Tân nói rồi căn bản không cho Tề Quốc Giáp thời gian phản ứng, hắn cười nói: - Tôi còn có chuyện, tôi cúp điện thoại đây.



Hội trường rất long trọng, bầu không khí huyên náo, biểu ngữ được giăng ra khắp nơi, bong bóng khí cầu màu đỏ tung bay, đoàn người đông đảo, chiêng trống vang trời. Khi bầu không khí náo nhiệt này đạt đến đỉnh điểm, đã bắt đầu đếm ngược đến nghi thức khởi công đường cao tốc Rừng Dịch.

Tề Quốc Giáp là lãnh đạo đứng đầu sở giao thông, hắn tất nhiên không thể vắng mặt trong nghi thức này. Hơn nữa người tham gia nghi thức ngoài Kim Chính Thiện và lãnh đạo thành phố Thanh Chuyên, còn có các vị lãnh đạo thành phố Linh Long, còn có người tích cực thúc đẩy hạng mục này, là chủ tịch Vương Tử Quân.

Nếu như nói trước kia thì Tề Quốc Giáp cực kỳ quan tâm đến nghi thức này, vì đây là trường hợp công chúng, có thể biểu hiện được hình tượng của mình một cách triệt để. Thế nhưng hôm nay hắn giống như mắc bệnh nặng, căn bản là uể oải không phấn chấn, tư thái đi lại giống như người mắc bệnh nguy kịch.

Hai mắt Tề Quốc Giáp đỏ bừng bừng, hắn lớn tiếng trách mắng vị chủ nhiệm văn phòng sở giao thông công chánh ở trước mặt. Vị chủ nhiệm văn phòng có chút kinh ngạc, hắn không hiểu rõ vài ngày nay lãnh đạo của mình bị làm sao, gần đây hắn là người được lãnh đạo cực kỳ sủng ái, vì sao hôm nay chỉ vì một biểu ngữ viết sai mà nổi giận đùng đùng như vậy.

Nếu là trước kia thì đây căn bản không là gì, thậm chí có thể nói là Tề Quốc Giáp không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này. Chủ nhiệm văn phòng là người mà Tề Quốc Giáp nói gì nghe nấy, hắn còn nhớ một câu dặn dò của Tề Quốc Giáp, chính là làm lãnh đạo thì cần phải xử lý việc nặng một cách nhẹ nhàng, nếu không thì lãnh đạo mỗi ngày đều bận rộn tối mắt, căn bản cứ chú trọng việc nhỏ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui