Bí Thư Trùng Sinh

- Giám đốc Quốc Giáp, anh có giác ngộ như vậy là rất tốt, đây là biểu hiện rất tuyệt. Bây giờ có không ít cán bộ của chúng ta công tác chọn ba lấy bốn, vừa gặp khó khăn thì co vòi lại, có lợi ích thì tiến lên cướp đoạt hơn cả thổ phỉ. Vương Tử Quân dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Tề Quốc Giáp rồi nói: - Tôi căn bản rất không ưa bầu không khí trên. Những đồng chí một lòng công tác thì thường có biểu hiện rất tuyệt vời, anh có thành tích, có đạo đức, như vậy là một điển hình cho tất cả cán bộ học tập. Tôi cảm thấy nên mở rộng hình tượng của anh, hiệu triệu tất cả cán bộ trong tỉnh noi gương học tập.

- Anh thật sự là một người có trách nhiệm cao độ, đầu tiên là phê bình chính mình, chỉ cần xét riêng điểm này cũng đủ làm cho những người kia cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Tôi cảm thấy sau này anh không nên có tư tưởng gánh nặng như vậy, nên can đảm công tác.

- Còn phương diện anh muốn rời khỏi cạnh tranh, tôi sẽ phản ánh ý nguyện của anh với thượng cấp. Nếu như tổ chức chọn trúng anh, như vậy tôi cảm thấy anh cũng có thể đảm nhiệm công tác này. Nếu như nói trước ngày hôm nay tôi còn cảm thấy có chút hoài nghi với năng lực của anh, như vậy bây giờ tôi căn bản cảm thấy anh hoàn toàn có thể đảm nhận trọng trách này. Vương Tử Quân nói rồi vỗ nặng nề hai cái lên vai Tề Quốc Giáp, dùng biểu hiện này thể hiện sự giúp đỡ với Tề Quốc Giáp. Thế nhưng Tề Quốc Giáp nhìn gương mặt cực kỳ vui vẻ của Vương Tử Quân mà không khỏi sinh ra cảm giác muốn ói máu.

Tề Quốc Giáp thế nào cũng không ngờ Vương Tử Quân lại nói như vậy. Chính mình muốn từ chức, thế nhưng lại bị chủ tịch Vương coi là điển hình. Không phải càng là như vậy thì mình càng có được cơ hội trong cạnh tranh lần này sao?

Nếu như Tề Quốc Giáp căn bản không có sự sợ hãi của mình, chỉ sợ hắn sẽ cực kỳ vui mừng. Khi hắn há hốc miệng thì Vương Tử Quân đã khoát tay nói: - Được rồi, tuy tôi rất muốn nói chuyện với anh, thế nhưng nơi đây không phải chỗ trò chuyện, chúng ta chờ chút rồi nói sau.

Vương Tử Quân nói rồi đi ra khỏi phòng, tuy lúc này Tề Quốc Giáp còn rất nhiều lời muốn nói thế nhưng căn bản chỉ có thể nuốt vào bụng mà thôi.

Tề Quốc Giáp nhìn Vương Tử Quân đi về phía trước mà không khỏi cảm thấy càng thêm khổ sở. Vương Tử Quân nói ra những lời quá đường hoàng, thế nhưng hắn hiểu rõ ý nghĩa của nó, chính là đẩy mình lên cạnh tranh với bí thư Bạch bên kia.

"Giết người không thấy máu!" Tề Quốc Giáp nghĩ đến những gì mình làm vài ngày trước mà không khỏi nặng nề thở ra một hơi, cơn tức ở trong bụng cực kỳ khó chịu, thế nhưng muốn phát tiết ra cũng không dễ dàng gì.

"Xem ra mình chỉ có thể tham gia vào cạnh tranh lần này!" Tề Quốc Giáp nghĩ đến con đường mình sắp phải đi mà không khỏi cảm thấy cực kỳ không muốn. Hắn từ một nhân viên công tác bình thường đến vị trí hiện tại căn bản là lăn lộn rất nhiều, cuối cùng mới đắc đạo thành tiên, thế cho nên thấy rõ cả đời này của hắn phấn đấu cũng không dễ dàng gì.

Trong đầu Tề Quốc Giáp chợt lóe lên một bài hát, đó là "mong sao tính mạng hóa thành hoa sen, bỏ qua tất cả công danh lợi lộc", thế nhưng hắn căn bản là không cam lòng bỏ qua tất cả của mình.

Dù không cam lòng thì cũng không giải quyết được vấn đề, Tề Quốc Giáp biết mình muốn bình an thoát ra khỏi tình cảnh khốn đốn này thì chỉ có thể bày ra đủ thành ý, làm cho Bạch Vũ Tân bên kia thấy rõ ràng, đó là mình không có khả năng trong cạnh tranh lần này, nếu không đối phương sẽ chẳng buông tha cho mình.

Nghi thức khởi công được tiến hành đúng giờ, khi tiến hành lễ khởi công thì Tề Quốc Giáp tỏ ra cực kỳ chăm chú. Hắn đau đớn thầm nghĩ, biết đâu hôm nay là ngày cuối cùng mình chủ trì một nghi thức như thế này, thế nên nhất định phải lưu lại kỷ niệm.

Vương Tử Quân phát biểu cực kỳ ngắn gọn, khi hắn kết thúc bài phát biểu thì âm nhạc vang lên, những thành viên tham gia lễ khởi công bắt đầu cầm xẻng lên, nghi thức khởi công bắt đầu.

Tề Quốc Giáp là người tổ chức hoạt động lần này, hắn không những có một cái xẻng, còn được xếp bên cạnh Vương Tử Quân. Hắn đứng bên cạnh Vương Tử Quân, cố gắng dùng xẻng xúc vài lớp đất, động tác giống như dùng hết sức lực bản thân.

Khi tiếng nhạc dừng lại, nghi thức khởi công chấm dứt. Sau khi tiễn chân nhóm người Vương Tử Quân rời đi, Tề Quốc Giáp cảm thấy mình giống như bị tê liệt. Hắn cực kỳ mệt mỏi, thế là không khỏi nói với vị chủ nhiệm văn phòng đi theo sau lưng: - Tìm một chỗ nào đó cho tôi nghỉ ngơi một chút.

Vị chủ nhiệm văn phòng căn bản không dám làm ngược lại chỉ thị của Tề Quốc Giáp, hắn nhanh chóng đưa Tề Quốc Giáp đi đến một căn nhà. Khi đi đến bên cạnh ngôi nhà, Tề Quốc Giáp chợt nghĩ đến gì đó mà khẽ hỏi: - Anh Hà sao không đến?

Anh Hà trong miệng Tề Quốc Giáp chính là trưởng phòng tài chính kế toán của sở giao thông, có thể nói là luôn theo sát tiến độ của Tề Quốc Giáp. Hôm nay là ngày bận rộn, Tề Quốc Giáp thật sự không thấy người này, căn bản không thấy mặt tâm phúc của mình.

- Giám đốc, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho anh Hà, điện thoại của anh ấy không gọi được, có thể là ngủ quên mất rồi. Chủ nhiệm văn phòng có quan hệ không tồi với anh Hà, thế cho nên tranh thủ thời gian che chở.

- Hừ, chỉ biết ngủ. Tề Quốc Giáp bị Vương Tử Quân áp chế làm cho cực kỳ dễ nổi giận, hắn chỉ vào mũi vị chủ nhiệm văn phòng rồi nói: - Anh tìm biện pháp để anh ấy đến gặp tôi trong thời gian hai mươi phút nữa.

Vị chủ nhiệm văn phòng đồng ý một tiếng, sau đó cầm lấy điện thoại gọi đi ngay. Thế nhưng có chút đáng tiếc, hôm nay ông trời không cho hắn đãi ngộ gì tốt, mãi mà không gọi đi được.

Anh Hà kia không biết đã chết nơi nào, lãnh đạo đang nổi nóng, người kia lại không nghe máy. Thế nhưng những gì nên che giấu thì chủ nhiệm văn phòng vẫn phải cố gắng che giấu, hắn ho khan một tiếng rồi nói: - Giám đốc, không liên lạc được với anh Hà.

- Được rồi, đừng gọi cho anh ta nữa, anh ta... Tề Quốc Giáp định mắng người thì điện thoại vang lên. Hắn cầm điện thoại lên xem, chợt có chút sững sốt, sau đó cười nói: - Chào anh, tôi là Tề Quốc Giáp.

- Chào giám đốc Tề, tôi là Tiểu Trần của ban số một ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, có chuyện cần thông báo với anh. Mặc dù giọng nói đầu dây bên kia rất xa lạ thế nhưng nghe vào tai lại làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ khách khí.

Nhưng sau khi nghe bốn chữ ủy ban kỷ luật thì đầu óc Tề Quốc Giáp giống như nổ ầm một tiếng, ngay từ ban đầu khi mà Vương Tử Quân đề cử hắn, hắn thật sự sợ nhất bốn chữ này.

Nhưng lúc này Tề Quốc Giáp vẫn tỏ ra cực kỳ khách khí: - Chào chủ nhiệm Trần, có gì thì ngài cứ nói.

- Là thế này, chúng tôi nhận được đơn thư tố cáo, nói là trưởng ban Hà Thành Huy của ban tài chính kế toán sở giao thông các anh khả nghi nhận hối lộ, anh ấy đã bị chúng tôi mời đi hỗ trợ điều tra. Chủ nhiệm Trần chỉ nói một câu như vậy rồi không nói gì thêm.

Chỉ là một câu như vậy đã đủ làm cho Tề Quốc Giáp cảm thấy rùng mình. Hà Thành Huy kia là tâm phúc của hắn, nếu người này xảy ra chuyện, như vậy hắn cũng không chịu đựng nổi. Khoảnh khắc này hắn không khỏi cảm thấy hai chân bủn rủn, hắn thì thào nói: - Sự việc điều tra thế nào rồi?

- Giám đốc Tề, tôi còn có việc, cũng không tiếp tục quấy rầy ngài, tạm biệt. Chủ nhiệm Trần cũng không cho Tề Quốc Giáp thêm thời gian, trực tiếp cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui