Bí Thư Trùng Sinh

Một vài cô cậu học sinh và phụ huynh cũng vội vàng đi theo, bọn họ đi đến bên cạnh bờ sông, nhìn vào dòng nước đang chảy bên dưới, anh cũng tỏ ra không thể tin.

Người đàn ông đeo kính khẽ dùng tay vốc nước lên ngửi một chút, sau đó dùng giọng kinh ngạc nói: - Nước này thật sự rất tốt, rất thơm mát, căn bản không có ô nhiễm.

- Tôi nhớ năm vừa rồi có đi qua đây một lần, khi đó ở ven đường đã ngửi được mùi khó chịu, sao bây giờ lại là như vậy? Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi có thân hình lực lưỡng dùng giọng nghi hoặc nói.

- Đúng vậy, năm ngoái tôi về thăm quê có đi đến hồ nước trong thôn, định đi câu cá ôn lại cảm giác năm xưa, thế nhưng khi ra đến bờ hồ thì căn bản là hôi thối buồn nôn. Cũng không biết người trong thôn vì sao chịu được mùi khủng khiếp như thế.

- Có phải các anh thay đổi nguồn nước rồi không? Lão nông bị một đám người thành phố vây quanh không khỏi cười thêm rạng rỡ, lão cười đắc ý nói: - Chúng tôi cũng không đổi nguồn nước.

Lão nông vừa nói vừa chỉ vào dòng nước đang chảy: - Các anh nhìn mà xem, không phải dòng sông đang chảy đó sao?

- Được rồi, chú à, chú cũng không nên che giấu như vậy, chú nói xem có chuyện gì xảy ra được không? Người đàn ông đeo kính lớn tiếng hỏi lão nông.

- Chuyện gì xảy ra sao? Sự việc thật ra rất đơn giản, vào thời điểm tháng sáu thì huyện chúng tôi căn bản xử lý những nhà máy gây ô nhiễm, không cho bọn họ tiếp tục xả thải ra môi trường, thế nên nước của chúng tôi đẹp tốt hẳn lên. Lão nông nói đến đây thì dùng giọng cảm khái nói; - Trước kia tôi cũng không dám dùng nước sông để làm bất kỳ việc gì, thế nhưng dùng nước giếng rửa hoa màu lại tốn tiền, bây giờ chúng tôi dùng nước sông cho sinh hoạt, căn bản là giảm đi nhiều chi phí.

- Xem như lãnh đạo huyện các anh làm được chuyện tốt, nếu huyện chúng tôi cũng làm được như vậy thì thật sự cám ơn trời đất. Người đàn ông vừa rồi nói về quê định đi câu cá không khỏi dùng giọng hâm mộ nói với lão nông.

Người đàn ông này vừa nói xong thì chợt nghe một người đàn ông ăn mặc như cán bộ cơ quan nói: - Anh cũng đừng nên cảm khái, có lẽ một thời gian ngắn rồi anh chưa về nhà, bây giờ nếu anh về nhà, chưa nói đến những phương diện gì khác, muốn câu cá căn bản không còn gì là khó khăn.

- Thật vậy sao? Người đàn ông muốn câu cá nhìn người đàn ông có dáng vẻ cán bộ cơ quan, thế là không khỏi có chút kích động.

- Tất nhiên, tôi còn nói đùa với anh sao? Người đàn ông kia nói bằng giọng điệu rất tự đắc: - Có lẽ gần đây anh không chú tâm xem xét báo chí, gần đây chủ tịch Vương thúc đẩy công tác chú trọng môi trường trong tỉnh, tiến hành xử lý chỉnh đốn và cải cách cực kỳ nghiêm túc đối với những doanh nghiệp gây ô nhiễm.

- Tôi có xem qua chương trình thời sự, nghe nói có một khu công nghiệp ở thành phố Linh Long phải đóng cửa.

- Chủ tịch Vương thật sự là quá tốt, đã làm được việc tốt cho chúng ta. Đủ mọi âm thanh nghị luận vang lên, Vương Tử Quân vẫn đứng bên trên kia không đi xuống. Dù sao thì bây giờ nghe thấy người ta tán thưởng mình, hắn vẫn cảm thấy có chút sung sướng.

- Nếu như chủ tịch Vương đến tỉnh Mật Đông chúng ta sớm hơn thì có phải tốt rồi không? Khi lão nông lên tiếng cảm khái thì vị cán bộ cơ quan khẽ thở dài một hơi: - Đáng tiếc là người tốt giống như không có được kết quả tốt, chủ tịch Vương biết đâu sẽ rời khỏi Mật Đông.

Người đàn ông này lên tiếng giống như ném một tảng đá lớn vào mặt hồ yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt tập trung lên người hắn.

- Anh đúng là, không biết thì đừng nên nói bậy bạ, cái gì mà chủ tịch Vương rời khỏi Mật Đông? Chủ tịch Vương là người công tác tốt, tôi cảm thấy anh ấy nên ở Mật Đông thêm vài năm, như vậy Mật Đông mới có được phúc khí. Một người đàn ông trung niên có hơi béo lớn tiếng nói.

Người này vừa lên tiếng thì có người tiếp lời: - Đúng vậy, người như chủ tịch Vương nên công tác ở Mật Đông thêm vài năm nữa, anh cũng đừng nói gở làm cho tâm tình mọi người không được tốt.

- Hì hì, các anh nghĩ rằng tôi không muốn để chủ tịch Vương công tác ở Mật Đông thêm vài năm nữa sao? Thế nhưng có một số việc mà chúng ta căn bản không thể nào quyết định được. Các anh có lẽ còn không biết, tốc độ phát triển kinh tế nửa năm này của tỉnh Mật Đông chúng ta thật sự rất kém, chưa nói đến phương diện xếp hạng đầu trong nước, bây giờ có lẽ đã rơi xuống những vị trí cuối cùng. Thậm chí có một vài thành phố căn bản không có tăng trưởng. Người đàn ông này lên tiếng sau đó dùng ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua những người đồng hành với mình, hắn lại nói tiếp: - Một người làm chủ tịch huyện có làm tốt công tác hay không, cần phải nhìn vào phương diện tăng trưởng kinh tế trong thời gian mình nhận chức. Tuy với cấp bậc của một người như chủ tịch Vương thì ảnh hưởng là không quá lớn, thế nhưng cũng không phải không có ảnh hưởng.

- Chẳng lẽ chủ tịch Vương thật sự phải đi sao? Người đàn ông đầu tiên đề xuất nghi vẫn cũng không khỏi mở miệng hỏi.

- Tuy không thể khẳng định thế nhưng có mười phần khả năng là như vậy. Tôi nghe trưởng ban của chúng tôi nói báo cáo thống kê năm nay đã được đưa đến cho bí thư Sầm, khi đó bí thư Sầm thật sự giận tím mặt. Người đàn ông cố ý giảm thấp âm thanh giống như sợ người khác nghe thấy được vậy.

Vương Tử Quân nghe mọi người bàn luận thì tâm tình tốt đẹp đã tan biến. Hắn không tự chủ nhớ lại một sự việc mới phát sinh. Khi mà lý niệm của hai bên càng khác biệt, sự khác biệt giữa hai bên càng lúc càng lớn.

Đặc biệt là sau khi một khu công nghiệp lớn ở thành phố Linh Long được coi là mảnh đất của bí thư Sầm Vật Cương bị cưỡng chế đóng cửa, Sầm Vật Cương càng ít trao đổi công tác với mình. Theo lời của Triệu Hiểu Bạch, vì mối quan hệ giữa hai người trở nên lạnh nhạt, thế cho nên công tác của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh và văn phòng tỉnh ủy cũng giống như có một hào sâu ngăn cách.

Chỉ cần không có chuyện gì thì rất ít có nhân viên của hai đơn vị trò chuyện với nhau, hai người Trương Tề Bảo và Phương Anh Hồ là thư ký trưởng của hai đơn vị cũng ít khi nở nụ cười.

- Tôi nghe nói mối quan hệ giữa chủ tịch Vương và bí thư Sầm căn bản là không tốt có phải không? Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi khẽ hỏi.

- Không phải vậy đâu, tôi có xem qua chương trình thời sự về hội nghị cán bộ trong tỉnh, tôi thấy hai vị ấy đứng bên cạnh nhau rất vui vẻ.

- Đúng rồi, tôi cũng thấy như vậy. Người phụ nữ kia giống như không chuẩn bị sẵn sàng với những lời nghị luận như vậy, thế là lúc này người đàn ông đầu tiên lên tiếng bắt đầu đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân: - Các anh thì biết gì? Có một số việc không nên nhìn vào vẻ bề ngoài. Nói ra thì các anh cũng không tin, bây giờ chủ tịch Vương và bí thư Sầm căn bản là rất ít khi nói chuyện với nhau.

- Tôi nghe một vị đồng sự công tác trong văn phòng tỉnh ủy nói, vì mối quan hệ giữa hai vị lãnh đạo khá căng thẳng, thế cho nên hai khu văn phòng căn bản cũng ít trao đổi với nhau.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của người đàn ông kia, hắn thật sự không biết nên khóc hay cười. Hắn và Sầm Vật Cương tuy ít trao đổi với nhau, thế nưhng hai người gặp mặt nhau lại nói không ít chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui