Bí Thư Trùng Sinh

Trong mắt vị cán bộ trẻ tuổi này thì Vương Tử Quân cho dù nói chuyện cũng phải giống như các cán bộ lãnh đạo khác, phải trang nghiêm mà ôn hòa, yêu cầu mình phải làm việc giỏi, có cái gì khó khăn phải phản ánh với thượng cấp, không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi han cuộc sống của mình.

Tên cán bộ có chút ngây ngốc, hắn vội vàng trả lời: - Chủ tịch Vương, tôi còn chưa kết hôn.

- À, như vậy cũng nên nắm chặt một chút, phương diện tìm người yêu cũng giống như mua thức ăn, vì mua thức ăn chú trọng mới lạ đẹp ngon, nếu như anh không chọn lựa kỹ càng, căn bản đến tôi cũng không được món ngon. Hơn nữa các cụ ở trong nhà cũng không đồng ý. Vương Tử Quân dùng giọng khôi hài lên tiếng, không khỏi làm cho đám cán bộ thanh niên chung quanh nở nụ cười.

Viên cán bộ thanh niên nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì lá gan cũng lớn hơn, hắn không khỏi cười cười nói: - Chủ tịch, việc này bản thân tôi nôn nóng cũng không có biện pháp, người yêu của tôi còn đang được mẹ vợ tương lai nuôi dưỡng, còn chưa lộ diện.

- À, vấn đề này tôi thấy nên trách cậu. Vương Tử Quân nói rồi chỉ về bốn phía: - Tuy tôi không hiểu rõ ràng tình huống trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng cũng biết có nhiều nữ cán bộ muốn bàn chuyện kết hôn. Hôm nay thừa cơ hội tuyết rơi, sao cậu không đi giúp người ta quét tuyết lại vây quanh lấy tôi, như vậy sao tìm được bạn gái?

- Ha ha ha. Đám cán bộ thanh niên quét tuyết xung quanh Vương Tử Quân đều nở nụ cười, nhưng nụ cười của bọn họ căn bản đều cực kỳ thiện ý, điều này không khỏi làm cho vị cán bộ thanh niên kia cũng nở nụ cười vui vẻ.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Khi tôi đi học thì tư tưởng xã hội còn chưa thoáng như bây giờ, nhưng năm xưa có một người bạn học có truyền cho tôi chút kinh nghiệm, tôi cũng nhân cơ hội này truyền lại cho cậu. Đó là nếu muốn theo đuổi một cô gái, đầu tiên cậu phải dày mặt, nếu không thì cậu cứ ở đó mà chờ người ta theo đuổi ngược lại.

Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì tiếng cười vang lên càng nhiều, bầu không khí bốn phía có chút vui vẻ. Sau khi quét được một phần ba tuyết thì phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương và phó chủ tịch Lôi Yên Hồng cũng nhanh chóng tham gia. Đáng lý ra bọn họ muốn đến quét tuyết bên cạnh Vương Tử Quân, thế nhưng lại bị Vương Tử Quân đuổi đi phân tán sang nơi khác.

Khi hai người Hà Kiến Chương đi đến, một lát sau Nghiêm Khâm Binh và Vân Lợi Quảng cũng nhanh chóng xuất hiện, xem như hiện trường quét tuyết có rất nhiều lãnh đạo tỉnh.

Cố Tắc Viêm đứng bên cửa sổ phòng làm việc nhìn nhóm người Vương Tử Quân đáng quét tuyết mà gương mặt liên tục biến đổi. Đúng lúc này chợt có tiếng gõ cửa vang lên, chợt nghe thư ký nói: - Chủ tịch, vừa rồi tôi nghe các đồng chí nói các phó chủ tịch đã đi đến đông đủ hết rồi.

Cố Tắc Viêm dùng ánh mắt hung hăng nhìn qua thư ký của mình, sau đó khẽ hừ lạnh một tiếng. Ánh mắt của hắn làm cho thư ký hoảng sợ, thế nhưng hắn là thư ký của lãnh đạo nhiều năm, biết rõ lúc này Cố Tắc Viêm cũng không phải nổi giận vì mình.

- Đi, cậu đi với tôi đến báo cáo công tác với bí thư Sầm. Cố Tắc Viêm do dự giây lát rồi cuối cùng quyết định đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Hắn là muốn tỏ thái độ cho mọi người biết rõ, Cố Tắc Viêm hắn cũng không dễ dàng khuất phục như vậy.

Thư ký không dám nói lời nào thế nhưng hắn lại thầm cảm thấy chủ tịch Cố căn bản là hành động theo cảm tính. Lúc này các vị phó chủ tịch khác đều đã đi qua, nếu chủ tịch Cố không lộ diện, như vậy sẽ bị người ta nói này nọ.

Dù sao thì có chủ tịch Vương tham gia, các vị lãnh đạo cấp phó khác của ủy ban nhân dân tỉnh cũng tham gia, vì sao chủ tịch Cố không tham gia?

Nếu như bình thường thì thư ký nhất định sẽ khuyên Cố Tắc Viêm vài câu, thế nhưng ánh mắt vừa rồi của Cố Tắc Viêm đánh tan chút dũng khí của hắn. Sau khi đồng ý một tiếng, hắn nhanh chóng theo chân Cố Tắc Viêm đi đến văn phòng thường ủy tỉnh ủy.

Khi vừa mới đến cổng văn phòng thường ủy tỉnh ủy, Cố Tắc Viêm thấy Sầm Vật Cương đi xuống lầu, sau lưng Sầm Vật Cương còn có Phương Anh Hồ, Văn Thành Đồ. Khi thấy Cố Tắc Viêm thì Sầm Vật Cương tiến lên đón.

Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Cố Tắc Viêm rồi nở nụ cười nói: - Tắc Viêm đến vừa đúng lúc, hôm nay có một trận tuyết rất tốt, không hoạt động gân cốt một chút thì cũng đáng tiếc.

Cố Tắc Viêm cười cười nói: - Bí thư nói rất đúng, tôi đến chính là muốn nhờ bí thư kiểm duyệt thành quả quét tuyết.

- Cái gì mà kiểm duyệt, bây giờ chúng ta là lao động tạm thời. Sầm Vật Cương cầm một cái chổi trong tay của thư ký bên cạnh rồi cười ha hả nói: - Các anh chỉ sợ còn không biết, năm xưa tôi cũng phải quét tuyết cật lực như thế này.

Khi Sầm Vật Cương xuống lầu thì tất cả các khu văn phòng đều hoạt động, dù là chức vụ gì cũng phải cầm chổi hoặc xẻng tham gia quét tuyết. Thế cho nên lúc này đám lãnh đạo văn phòng và đơn vị trong tỉnh đều phải biến thành nhân viên phòng sự vụ cơ quan, ai cũng tham gia quét tuyết.

Hai mươi phút sau thì Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương gặp mặt nhau, hai người chỉ nhìn nhau cười cười mà không nói thêm điều gì, đều hoạt động cán chổi trong tay mình.

- Bí thư, ngài có nhìn thấy không, chủ tịch Vương bên kia thật sự được cổ động rất mạnh mẽ. Cố Tắc Viêm không chịu đi theo Vương Tử Quân ở bên kia, khi sắp quét tuyết xong thì hắn khẽ cười nói sang phía Vương Tử Quân.

Sầm Vật Cương nhìn Cố Tắc Viêm mà cũng không nói lời nào.

Trước kia quét tuyết đều phải mất hơn một giờ, bây giờ có nhiều người tham gia, hơn nữa lại có sự đôn đốc của lãnh đạo, vì vậy chỉ nửa giờ đã hoàn thành nhiệm vụ. Thế nhưng chuyện quét tuyết lần này lại trở thành đề tài câu chuyện của không ít người, không ít người đi theo bên cạnh Vương Tử Quân quét tuyết càng cực kỳ hưng phấn.

Tuyy bọn họ biết rõ đây chỉ là một tình huống ngẫu nhiên, thế nhưng bọn họ cảm thấy có thể cái ngẫu nhiên này lại là niềm kiêu ngạo của mình. Dù sao thì trong khu văn phòng tỉnh ủy thì đừng nói là những người có cấp bậc trưởng ban như bọn họ, cho dù là trưởng phòng cũng khó có cơ hội được tiến hành trao đổi với chủ tịch Vương mà không có chút chướng ngại nào.

Khi đại đa số mọi người đang nghị luận về tình hình quét tuyết vừa qua, lúc này phó phòng tổ chức Nhạc Dương Tung nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của Uông Thanh Minh.

Nhạc Dương Tung có thể nói là cực kỳ quen thuộc với phòng làm việc của trưởng phòng Uông Thanh Minh. Sau khi hắn bắt chuyện với thư ký của Uông Thanh Minh, hắn nhanh chóng đẩy cửa đi vào trong phòng của Uông Thanh Minh. Lúc này Uông Thanh Minh đang chậm rãi đi lại trong phòng, sau khi thấy Nhạc Dương Tung thì cũng không dừng động tác lại mà cười nói: - Trưởng phòng Nhạc, bây giờ tôi càng ngày càng hiểu rõ cái gì là năm tháng không buông tha cho con người, khi tôi còn trẻ thì nổi tiếng là người có khả năng trong đơn vị, không chỉ là quét tuyết, phương diện tu sửa thủy lợi, dù là đào hào một tuần cũng không cảm thấy mệt mỏi.

- Trưởng phòng, ngài năm xưa chính là điển hình của các cán bộ chúng tôi, khi đó tôi còn công tác ở dưới cơ sở vẫn luôn chú ý sự tích anh hùng của ngài. Nhạc Dương Tung vừa cười vừa lên tiếng phụ họa.

Hai người nói vài câu, sau đó Nhạc Dương Tung trầm giọng nói: - Trưởng phòng, vừa rồi tôi đi quét tuyết vừa đúng lúc gặp mặt chủ tịch Vương, anh ấy hỏi tôi một việc, bây giờ tôi đến báo cáo với ngài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui