Bí Thư Trùng Sinh

- Chủ tịch Hải cứ nên phát huy trình độ của mình. Chủ tịch, tôi đề nghị nâng ly vì những lời nói rất hay của chủ tịch Hải Bác. Kim Chính Thiện nói rồi nâng ly trà lên mời Vương Tử Quân.

Vì buổi chiều còn phải đi làm thế nên nhóm người Vương Tử Quân cũng chỉ uống trà mà thôi, bây giờ Kim Chính Thiện cho ra đề nghị như vậy, tất nhiên mọi người đều nâng ly lên. Hải Bác nhìn mọi người nâng ly trà lên thì cười ha hả nói: - Chủ tịch, tôi nói như vậy căn bản là không sai, cũng chỉ là bọn họ nghĩ sai mà thôi.

Vương Tử Quân cười nói: - Chúng tôi đều không nghĩ sai, chỉ là anh nói sai, thế nên anh phải tự phạt mình một ly.

Khi mọi người đang nói cười vui vẻ thì cửa phòng bị đẩy ra, Triệu Hiểu Bạch mang theo nụ cười đến mời rượu. Trong nhóm người ngồi đây thì Vương Tử Quân là người trẻ tuổi nhất, thế nhưng lại có vị trí cao nhất, vì vậy là đối tượng được mời rượu đầu tiên.

Vương Tử Quân nhìn cô dâu dùng hai tay đưa ly rượu đến cho mình, hắn không khỏi mỉm cười tiếp nhận rồi nói: - Chúc mừng, chúc hai cô cậu trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long.

Vương Tử Quân nói rồi uống cạn ly rượu.

Vợ của Triệu Hiểu Bạch dùng ánh mắt ngại ngùng nhìn Vương Tử Quân, nàng không phải là hạng phụ nữ tám mặt lung linh, thế nên cũng không nói chuyện được thoải mái. Bây giờ nàng đối mặt với một đại nhân vật như Vương Tử Quân, căn bản không biết nói sao cho phải.

Triệu Hiểu Bạch sau khi kính rượu Vương Tử Quân thì định cho người khác tiếp tục, thế nhưng Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Cậu có quá nhiều thân thích, cũng không nên cho mời bọn họ, chúng ta cùng nâng ly một lần là được.

Vương Tử Quân nói xong thì đám người Trương Tề Bảo đứng lên: - Hiểu Bạch, chúc cậu trăm năm hạnh phúc.

Thế là bầu không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt.

Cô dâu nhìn thấy mọi người đứng lên thì càng cảm nhận được uy thế của Vương Tử Quân. Tuy nàng không công tác trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng cũng hiểu những người ngồi đây có vị trí thế nào. Ví dụ như giám đốc Trần ở phía bên kia, khi giám đốc của mình thấy người ta thì còn phải nhanh chóng tiến lên đón chào, mà người ta cũng không thèm quan tâm.

Thế nhưng bây giờ chủ tịch Vương nói một câu thì không khỏi muốn biểu hiện tất cả sự nhiệt tình của mình ra ngoài.

Triệu Hiểu Bạch dù rất muốn cùng trò chuyện thêm một lát với Vương Tử Quân, thế nhưng dù sao cũng còn có quá nhiều người thân và bạn bè đang chờ, thế nên hắn nói vài câu rồi rời đi.

Uống trà không phải uống rượu nhưng lại làm cho người ta nhanh no, Vương Tử Quân cảm thấy mình uống hơi nhiều, hắn đứng lên đi về phía phòng vệ sinh. Khi đi trên hành lang thì hắn nghe được những tiếng cười lớn vang lên khắp bốn phía, hắn nhìn hôn lễ của Triệu Hiểu Bạch, không khỏi nghĩ đến hôn lễ của mình năm xưa.

Khi đó hôn lễ của mình căn bản là náo nhiệt hơn, thế nhưng hơn mười năm mưa gió đã làm cho tất cả trở thành kỷ niệm.

Vương Tử Quân đi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn định đi rửa tay, đúng lúc có người đi vào. Nếu như không phải Vương Tử Quân tránh kịp, chỉ sợ người kia sẽ đụng vào người hắn.

Người phụ nữ này mặc một bộ lễ phục màu đỏ, nhìn qua rất quyến rũ thế nhưng trên người có nhiều mùi rượu, điều này làm cho Vương Tử Quân đánh giá thấp cô nàng đi vài phần. Khi nhìn thấy cô gái này thì Vương Tử Quân có chút sững sốt, hình như hắn đã gặp qua người ta ở đâu đó.

- Thật xin lỗi, tôi đi hơi vội, không nhìn đường. Người phụ nữ kia dùng giọng quẫn bách nói lời xin lỗi với Vương Tử Quân, nhưng khi nàng nhìn thấy rõ người đối diện, nàng chợt nói: - Anh...Anh là chủ tịch huyện...Chủ tịch Vương!

Trong Mật Đông có nhiều người gọi Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, thế nhưng ít người gọi hắn là chủ tịch huyện. Hắn nhìn gương mặt quen thuộc của người phụ nữ đối diện, thế là nghĩ ra điều gì đó.

Khi Vương Tử Quân cố gắng tìm kiếm cái tên của người phụ nữ này, chợt nghe có người nói: - Tiểu Trình, bên kia vẫn đang chờ cô, cô không sao đấy chứ?

Hai chữ Tiểu Trình làm xúc động ký ức chôn vùi trong lòng vương tử quân, hắn chợt nghĩ đến thời điểm năm xưa mình công tác ở huyện Lô Bắc, chợt nghĩ đến cô con gái nghịch ngợm cửa Đỗ Tự Cường.

Sau khi rời khỏi Nam Giang thì Vương Tử Quân rất ít khi có được tin tức của cô gái này, không ngờ hắn lại gặp nàng ở Mật Đông. Hắn nhìn bộ dạng của Tiểu Trình rồi cười nói: - Cô là Đỗ Tiểu Trình có phải không? Mới đó đã lớn như vậy rồi.

Khi Vương Tử Quân lên tiếng thì một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi đến, khi thấy Đỗ Tiểu Trình đang trò chuyện với Vương Tử Quân, hắn không khỏi tỏ ra không vui nói: - Tiểu Trình, cục trưởng Trình chỉ kính nửa ly mà cô đã bỏ chạy, cô có biết điều này làm cho bố rất mất hứng không?

- Đi ra thôi, nếu không thì cục trưởng Trình sẽ rất mất hứng. Người đàn ông nói rồi chuẩn bị tiến lên dìu Tiểu Trình đi.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Đỗ Tiểu Trình, hắn biết rõ nàng không thể tiếp tục uống, thế là không khỏi khuyên can người đàn ông kia: - Đừng để cho Tiểu Trình uống nữa, tôi cảm thấy cô ấy không uống được nữa rồi.

Người đàn ông kia vốn có tâm tình không tốt, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân mở miệng chen ngang thì nổi trận lôi đình: - Tôi nói chuyện với vợ mình, không mượn anh xen vào, không cần anh ở đây khoa tay múa chân.

- Tịnh An, anh làm sao lại nói như vậy, đây là... Đỗ Tiểu Trình nhìn thấy chồng mắng Vương Tử Quân, thế là nàng tranh thủ thời gian ngăn cản.

- Thế nào, gặp người tình cũ sao? Tôi nói cho cô biết nhé Tiểu Trình, cô bây giờ là người đã có chồng, là con dâu của Mễ gia, điều đầu tiên cô cần học chính là tuân thủ quy chuẩn của một người phụ nữ. Mễ Tịnh An nói rồi chỉ vào Vương Tử Quân: - Tôi mặc kệ trước kia anh như thế nào, bây giờ anh cách xa vợ tôi ra một chút.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng kích động của Mễ Tịnh An, hắn không khỏi cười cười nói: - Anh bạn, anh còn chưa biết rõ chân tướng, sao có thể nói lung tung?

- Chủ tịch Vương, Tịnh An ăn nói rất kém, lại uống chút rượu, ngài cũng đừng nên chấp nhất. Đỗ Tiểu Trình nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Đây là chuyện nhỏ, bố của cô gần đây thế nào, đã lâu rồi tôi không nghe qua tin tức về anh ấy.

- Bố của tôi hai năm qua đã đến công tác ở mặt trận tổ quốc, mỗi ngày chủ yếu là trồng hoa nuôi cỏ, cuộc sống nhàn nhã. Đỗ Tiểu Trình nghe thấy Vương Tử Quân chuyển chủ đề thì không khỏi có vài phần cảm kích.

- À, Tự Cường cũng nên nghỉ ngơi được rồi. Vương Tử Quân nghĩ đến Đỗ Tiểu Trình thì khẽ nói.

Đỗ Tiểu Trình vừa chuẩn bị lên tiếng thì Mễ Tịnh An đã trầm giọng nói: - Đi thôi, có chuyện gì thì nói sau, cục trưởng Trình bên kia còn đang chờ, bây giờ là thời điểm mấu chốt.

Đỗ Tiểu Trình có chút do dự, nàng chuẩn bị đi thêo Mễ Tịnh An, thế nhưng Vương Tử Quân lại cười nói: - Hai người cứ bận rộn, nếu có thời gian thì chúng ta trò chuyện sau.

Vương Tử Quân nói rồi đi ra ngoài, Đỗ Tiểu Trình nhìn dáng người cao ngất của Vương Tử Quân, không biết vì sao lại cảm thấy đau xót. Tuy bây giờ hai bên đứng khá gần nhau, thế nhưng nàng lại sinh ra cảm giác như cách xa ngàn dặm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui